TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1090

Thím Chu lại gần cô nói rất khẽ: “Bé con này, dì bảo với cháu, cái tên lão

Giang Đầu cũng chính do Điền sư phụ gọi mà thành đấy, hai người bọn họ
ngoài mặt không hợp nhau thế thôi, chứ trong lòng thì lại rất thân. Lúc còn bé
hai lão này đánh nhau rất hung, đến khi cả nước đòi bài trừ mê tín dị đoan, lão
Giang Đầu lại gặp ai cũng nói lão Điền là có bản lĩnh thật sự đấy. Thôn dì từng
có một thời rất nghèo khó, ngày ấy Điền sư phụ cũng có chút của, không cần ai
nói mà trực tiếp đem tiền đến nhét vào túi lão Giang Đầu, cháu nói xem có kỳ
quái hay không? Lúc không có việc gì thì đánh chết cũng không thèm nhìn
mặt, có chuyện rồi thì chạy đến còn nhanh hơn cả thỏ!”

Lý An Dân quay đầu lại hỏi Diệp Vệ Quân: “Đàn ông các anh đều kỳ cục

như vậy hả? Vờ vịt mãi thế không thấy mệt sao?” Đương nhiên cô đã nhìn ra
tình bạn hai người vô cùng sâu đậm, bằng không thì lần này có lẽ ông Điền
cũng không đến đây.

Diệp Vệ Quân cốc cho cô một cái đau điếng, còn mắng: “Em thì hiểu

được bao nhiêu? Còn đàn ông các anh nữa chứ!”

Lý An Dân túm lấy cánh tay anh lắc lắc, nói vẻ lấy lòng: “Em chỉ cần

hiểu anh là được.”

Thi thể của Liên Hoa vẫn chưa được mang về, còn đang để trong động

Phi Long, Điền Mậu Sinh quát lên: “Được! Nơi tìm thấy xác cũng là chỗ thích
hợp nhất để phong thi! Tiểu Diệp, Tiểu Lý, thay đồ rồi đi với tôi!” Nói đoạn
ông liền lấy hai bộ quần áo màu đen trong mớ đồ nghề ra ném cho bọn họ.

Chạy chân phải leo núi lội nước, quần áo tất nhiên cần phải gọn gàng,

thân trên mặc áo ngắn màu đen, thân dưới là quần dài quấn xà cạp, vậy dưới
chân thì mang gì? Là giày đay có quai hậu chịu mài mòn cực tốt chuyên dùng
đi đường dài - kiểu ăn mặc thế này, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy giống
thổ phỉ thời cổ đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.