TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1132

dùng mặt nạ này che kín năm giác quan của người ta, nhốt trong sơn động dằn
vặt cho đến chết.”

Lý An Dân nói: “Nhưng Liên Hoa chẳng phải là con gái của Thất Nguyên

Miết sao? Có người mẹ nào lại đối xử với đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra như
thế?”

“Vấn đề này rất khó nói, cũng có thể là Liên Hoa không phải là con ruột

bà ta, hoặc bà ngải Thất Nguyên Miết ấy không có khái niệm gì về tình thân
bình thường cả, bà ta không cần một đứa con gái, mà cần một con rối biết nghe
lời.”

Mục sư phụ vừa nói vừa tháo hết chỉ trên mí mắt của Liên Hoa, rút miếng

sắt mỏng ở môi dưới ra, Lý An Dân không cần cô dặn đã tự động lau mặt cho
Liên Hoa, chất lỏng màu đen từ trong khóe mắt Liên Hoa trào ra ngoài, chảy
xuôi xuống má.

Lý An Dân cảm thấy sống mũi cay xè, lau dòng nước đen giúp cô, khẽ

nói: “Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều qua rồi, chúng tôi đã tìm thấy anh
Bình, anh ấy vẫn đang chờ cô, thay đồ đẹp xong là chúng ta sẽ đi gặp anh ấy.”

Màu da của Liên Hoa từ từ nhạt đi, lông trắng rậm rạp cũng rụng dần

xuống, Mục sư phụ mặc giúp cô bộ trang phục người Miêu thêu hoa kim tuyến
thật xinh đẹp, lại còn đeo trang sức bạc cho cô hết bộ này tới bộ khác. Lý An
Dân lấy vòng tay Đông nguyệt phi tuyết từ trong ba lô ra đeo lên cổ tay phải
Liên Hoa, ngồi xổm xuống sau lưng chải đầu cho cô ấy, chiếc lược sừng chải
từng đường từ trên xuống dưới, cứ chải một lược, thân thể Liên Hoa lại mềm
ra một chút, đợi đến khi đuôi sam đã tết xong xuôi rồi, Liên Hoa cũng nằm
xuống bạt, mặt mũi trở nên rất yên bình.

Mục sư phụ lại lấy ra một đoạn ống trúc to cỡ ngón tay rồi mở nắp, nửa

trên của ống trúc này là đầu bút lông, còn nửa dưới là phần đựng mực. Mục sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.