TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1185

Lý An Dân còn thấy trên cổ Lâm Tĩnh hiện ra một vết hằn màu đỏ thẫm,

ánh xanh thoắt ẩn thoắt hiện trên khuôn mặt, liền biết ngay ma nữ tự sát nọ đã
chiếm hữu thân thể cô ta rồi. Bây giờ Lâm Tĩnh không hề có ý thức tự chủ,
thần trí cũng không được rõ ràng, cứ như một người đang mộng du vậy.

Lý An Dân bưng nến dắt Lâm Tĩnh tiến vào trong phòng ngủ rồi đặt ngọn

nến lên mặt bàn trang điểm. Đêm đó, hai người cùng gối đầu nằm ngủ trên một
chiếc giường, Lâm Tĩnh khép mắt lại, khẽ ngâm một khúc ca:

“Mười tháng mang con đến ngày sinh, răng nghiến chặt răng thép kia

cũng đứt, chân đạp tưởng chừng đất vỡ tan, con gái ơi, chậu vàng múc nước
xanh lại xanh, tính tình của con mẹ đã biết. Chậu đồng múc nước vàng lại
vàng, nết ở của con phải đổi đi, tới nhà chồng mọi bề cẩn thận, cha mẹ chồng
chẳng giống cha mẹ con, chỉ nên trát thêm vữa lên tường, chớ nên trên tuyết lại
thêm sương.”

Lý An Dân biết khúc ca khóc dạy con gái về nhà chồng này, nhưng chẳng

tài nào nhớ nỗi đã nghe được ở chỗ nào, dường như từ cách đây rất lâu, đã
từng có người hát cho cô nghe như thế. Lâm Tĩnh như thể có hát bao nhiêu vẫn
không thấy đủ, không ngừng lặp đi lặp lại ca khúc ấy bên tai Lý An Dân, kiểu
ngâm nga này rất có tác dụng ru ngủ, nghe một hồi, Lý An Dân liền bắt đầu
buồn ngủ, mơ màng thiếp đi trong tiếng ca khe khẽ.

Sáng sớm hôm sau, Lý An Dân đang mơ màng thì bị ai lay dậy, vừa mở

mắt ra đã thấy Lâm Tĩnh ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, dùng sống lược
gõ gõ lên đầu giường mà nói: “Không còn sớm nữa, mau dậy rồi đi sửa soạn
nào.”

Phản ứng đầu tiên của Lý An Dân chính là nhìn thẳng vào cổ Lâm Tĩnh,

vết hằn đỏ của ma treo cổ vẫn còn, nhưng lời nói cử chỉ của Lâm Tĩnh thì đã
khôi phục bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.