TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 138

Có thể khắc đến sáu mươi sáu gương mặt trên một miếng gỗ nhỏ, cái này

đúng là thần kỳ! Lý An Dân nhất thời cảm thấy miếng gỗ trên tay như nặng
ngàn cân, “Bà ấy tặng lễ vật quý giá đến mức này cho em ư?” Không có công
chẳng dám nhận lộc, phần lễ vật này cô quả thực không dám thu.

“Em cảm thấy nó quý giá, nhưng với người ta chỉ là chút tấm lòng mà

thôi, nếu bà ấy đã cho thì em cứ lấy, ấn tượng của bà cụ với em không tệ, rất
cảm ơn em đã đưa bà về đến nhà.”

Lý An Dân cười khổ: “Việc đương nhiên phải làm mà cũng thành chuyện

đáng tuyên dương sao?”

“Tình cảm yêu ghét của thầy mo vốn dĩ rất cực đoan, bà mo ấy có ấn

tượng tốt với em chẳng cần lý do gì, chỉ bằng cảm giác mà thôi, nếu bà ta cảm
thấy ai không tốt, rất có thể chẳng cần hỏi nguyên do đã ếm bùa luôn, cho nên
đối với chuyện có nhận thứ này hay không, em không cần để tâm làm gì.”

Nhận thì cũng đã nhận rồi, có để tâm hay không cũng vô dụng, Lý An

Dân cất miếng gỗ xong liền chuyển đề tài: “Đến hôm nay em mới biết anh nói
được tiếng Động, đúng là giấu nghề kỹ quá đấy!”

Diệp Vệ Quân khiêm tốn đáp lại: “Chỉ biết sơ sơ thôi, nếu em muốn học,

tìm mấy trang tự học giao tiếp trên mạng ấy, đảm bảo không bao lâu đã có thể
tranh tài cao thấp với anh rồi.”

Tìm mấy trang dạy giao tiếp trên mạng? Lý An Dân nghe mà rầu muốn

chết, máy vi tính tiện thì có tiện thật, nhưng lại khiến rất nhiều kỹ năng sống bị
giảm sút theo. Ví dụ như hội họa chẳng hạn, ai muốn học cũng phải đi từ kiến
thức nền tảng cơ bản đi lên, muốn có một bức tranh hoàn chỉnh thì phải từng
bút từng bút tỉ mẩn vẽ lên, pha màu phải chuẩn, bút vẽ khô ướt đúng độ, vẽ
xong không thay đổi được, đồ đi đồ lại sẽ bị bẩn, trước khi đặt bút xuống đã
phải tính toán được hiệu quả của nét bút đó rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.