TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 159

Tham quan công xưởng xong, ông chủ Ngô lại dẫn mọi người quay về

biệt thự ở Bích Khê cao trại dùng bữa tối. Lúc về đến biệt thự thì mặt trời cũng
xuống núi rồi, phong cảnh tươi đẹp ban ngày bỗng trở nên âm u quái dị khi trời
tối, từ trong nhà nhìn ra bên ngoài chỉ thấy bóng cây vây quanh, gió thổi cành
lá xao động, bóng cây cũng hóa thành đủ thứ hình thù kỳ quái, cảm giác như
bất kỳ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó từ trong bóng đêm lao xộc ra.

Vừa vào cửa, ông chủ Ngô đã than mệt, muốn đi nghỉ trước, để Tống

Ngọc Linh ở lại tiếp khách còn mình thì đi thẳng về phía phòng ngủ. Tư thế đi
lại của ông ta không được như lúc ban ngày, cúi đầu khom lưng, một tay bóp
bóp vai, tay còn lại thì đấm lưng, run lẩy bẩy, khi lên cầu thang thân thể
nghiêng về trước như sắp đổ, bước đi nặng nề chậm chạp, giống như một ông
già đi đứng không còn linh hoạt vậy.

Pháo Đồng không hề giữ mồm giữ miệng, hỏi luôn: “Ông chủ sao vậy?

Bình thường vẫn là người dồi dào sinh lực lắm mà, đừng nói đây là ma ám đấy
nhé?”

Tống Ngọc Linh nhíu mày, giải thích: “Đấy là chứng đau thắt lưng và chi

dưới có từ lâu rồi, ban ngày nhiệt độ cao còn đỡ, đêm xuống lạnh sẽ trở nặng
hơn, bệnh nhà giàu kiểu này chỉ trông vào nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được thôi.”

Diệp Vệ Quân ngồi dựa vào ghế sa lông, dường như anh cảm thấy rất

hứng thú với cách bày biện trong phòng này, vẫn không ngừng đánh giá xung
quanh, tầm mắt chuyển từ bình phong trước cửa qua tủ kính trong phòng
khách, sau cùng dừng lại ở bàn trà, nói: “Trong phòng này bố trí không ít vật
trấn trạch trừ tà tiêu tai, ông chủ Ngô cũng thật là cẩn thận.”

“Ở đâu? Ở đâu cơ?” Pháo Đồng lập tức khum tay ngang mắt tìm kiếm

khắp nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.