TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 163

nói vẫn đang ở, tức là người anh em này luôn ở bên cạnh ông chủ Ngô chưa hề
rời khỏi bao giờ?”

Diệp Vệ Quân lùi tới bên giường rồi ngồi xuống, kéo Lý An Dân ngồi

xuống cạnh mình, nhìn vào mắt cô mà nói: “Vết bầm trên lưng ông ta cho thấy,
rõ ràng là bị đè ép mà tạo thành, từ độ đậm của màu sắc mấy vết đó mà nói, chỉ
sợ vong kia đã bám trên người ông ta một quãng thời gian rất lâu rồi.”

Đây có khác gì tuyên bố bị ma nhập đâu? Lý An Dân bị anh nhìn mà cả

người sợ hãi, lúc nãy nói gì ấy nhỉ? Hình như là có nhắc tới việc cần mình trợ
giúp, không phải là – “Anh… Anh không định dẫn thứ ấy qua người em đó
chứ? Không được, em từ chối!” Nếu như là bạn bè, cô có thể sẵn sàng xả thân
không tiếc cả mạng sống, nhưng với người xa lạ hả? Thật xin lỗi, cô cũng
không có tinh thần hy sinh cao cả đến thế, nhất là đối với nhân vật có tiền như
giám đốc các loại, tuyệt nhiên không có chút đồng cảm tội nghiệp nào.

“Lần này không cần thuật Dẫn linh, không bắt em phải chịu bất kỳ nguy

hiểm nào.” Diệp Vệ Quân đẩy cô xuống giường, vỗ vỗ má cô: “Mau ngủ đi, có
anh ở đây em còn sợ cái gì? Lại nói chuyện này cũng không nhất định phải làm
cho bằng được, không được thì coi như số trời đã định, anh tới đây chẳng qua
chỉ để trả cho người ta một cái ơn thôi, em đừng quá để trong lòng làm gì.”

“Trả ơn?” Anh vừa nói, Lý An Dân đột nhiên nhớ tới một điểm đáng ngờ,

“Ông chủ Ngô nói anh được Hoàng tiên sinh đề cử, em nhớ chiến hữu của anh
họ Tạ đúng không? Không phải là anh ấy gọi anh tới giúp đúng không?”

“Cậu ấy chỉ trùng hợp là đang làm việc ở chỗ ông chủ Ngô thôi, có người

quen biết giới thiệu vẫn dễ dàng hơn.” Diệp Vệ Quân kéo chăn lên đắp ngang
bụng cô.

Lý An Dân đạp giày xuống, dù sao cũng ngủ chẳng được bao lâu, ngay cả

quần áo cũng không cởi bớt ra, dứt khoát cuốn chăn thành một cục, dụi mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.