TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 167

Lý An Dân đem cảnh tượng chứng kiến trong mơ kể lại tường tận tỉ mỉ

cho anh hay, Diệp Vệ Quân nói không vấn đề gì, đại khái cho rằng giấc mơ
này không mang bất kì ý nghĩa tượng trưng nào, đơn thuần chỉ là một cơn ác
mộng mà thôi.

Pháo Đồng hỏi: “Vậy rốt cuộc là em đang mắng ai thế?”

“Bóng đè đó, đương nhiên là phải chửi cái thứ đang đè em rồi.” Lý An

Dân đáp rất hùng hồn.

“Đấy là cách phá ‘quỷ vây tường’ chứ, em nhớ nhầm rồi.” Diệp Vệ Quân

không mặn không nhạt nhắc nhở cô.

Hai tai Lý An Dân đỏ lên, vẫn cố cãi ngang: “Thì cũng có khác gì nhau

đâu, miễn chửi cái đứa tác oai tác quái là được mà.”

“Một khi gặp phải ‘quỷ vây tường’, cho dù lớn tiếng chửi mắng cũng

chưa chắc đã có tác dụng, nếu chửi xong rồi vẫn không có hiệu quả, lúc đó em
sẽ làm thế nào?” Diệp Vệ Quân cảm thấy khá thú vị, hỏi tiếp.

“Thì ít ra cũng hả giận, so với bị đè tới chết mà không làm được trò trống

gì còn tốt hơn. Nếu làm gì cũng chẳng ăn thua, vậy chí ít phải cho nó một đấm,
không thì uất chết đi được. Còn giả sử em bị nó hại chết thì cũng phải tìm nó
tính sổ, đôi bên đều là ma cả, để xem đứa nào phải sợ đứa nào đây.” Lý An
Dân gãi gãi ót, cũng có chút ngượng ngùng.

Pháo Đồng bụm miệng chạy ra ngoài cười ha ha, đừng nói cậu ta thấy

buồn cười, đến Lý An Dân cũng thấy đỏ mặt, chuyện xui không gặp thì thôi,
đã gặp chí ít phải làm liều một phen chứ? Không thể nào vừa gặp chuyện đã
đầu hàng buông xuôi chấp nhận số phận được! Hơn nữa bản tính con người
xưa nay đều thích tự ru ngủ bản thân, dù hiện thực không làm được, thì cứ
tưởng tượng là làm được cũng đâu có sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.