TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 171

tay Lý An Dân: “Đợi lát nữa đi theo anh, em chỉ cần giữ không cho nến tắt là
được.”

“Anh Vệ Quân? Không phải là lại đi như lần trước đấy chứ?” Tay Lý An

Dân run lẩy bẩy, ấn tượng về lần đốt đèn mỡ xác dẫn quỷ nhập vào người đã
khắc sâu trong tâm trí, khiến cô đến giờ vẫn còn ám ảnh với các loại đèn nến.

“Không có chuyện gì đâu, em cứ tin anh.” Diệp Vệ Quân dịu giọng trấn

an.

Lý An Dân nhìn về phía ba người còn lại, ông chủ Ngô được Tống Ngọc

Linh đỡ lên giường rồi nằm lì luôn trên đó, nét mặt không còn lộ vẻ đau đớn
muốn chết nữa, nhưng thần trí dường như mất tỉnh táo, hai mắt vô thần nhìn
trừng trừng về phía trước, trong miệng lắp bắp càu nhàu, không biết là đang
lẩm bẩm điều gì. Hai người Pháo Đồng và Diệp Vệ Quân chia ra làm việc,
Diệp Vệ Quân phải ra ngoài còn Pháo Đồng thì ở lại đây canh giữ.

Người rảnh tay có thể tự do hành động lúc này chỉ còn mỗi mình Lý An

Dân, cô đành phải làm theo lời Diệp Vệ Quân.

Diệp Vệ Quân lấy các thứ đã chuẩn bị từ trước ra – giấy tiền hai tệp, gạo

ba túi, vải đen và vải hoa mỗi thứ ba thước, cho hết vào trong một cái túi lớn
khoác lên vai, dắt Lý An Dân ra ngoài biệt thự. Diệp Vệ Quân cắm hai cây
nhang hai bên cổng chào, cầm tay cô nói: “Anh cần phải mở đường dẫn vong
hồn, nến này là đèn soi đường, em phải giữ cho thật tốt, trên đường đi không
được nói chuyện cũng không được phép quay đầu, theo sát chân anh, hiểu
không?”

Lý An Dân gật gật đầu, nuốt nuốt nước bọt, Diệp Vệ Quân đốt nến lên,

hai người cứ thế một trước một sau từ cổng chào đi thẳng xuống dưới núi.
Rừng rú ban đêm đen kịt như pha mực, bốn phía toàn là bóng cây đan xen
nhấp nhô kì dị, ánh nến yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng trong khoảng chừng ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.