TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 173

Diệp Vệ Quân vẩy gạo, lại hô thêm một câu: “Lô Bách Thuận, có nghe

thấy thì đáp lại một tiếng.”

“Ơi…”

Âm thanh thô khàn như bị ai nghiền nát, lại còn mang theo giọng mũi rất

nặng, Lý An Dân nghe tiếng gạo dưới đất bị giẫm đạp vang lên sàn sạt, có
người nào đó đang đi sau cô.

Diệp Vệ Quân tiếp tục hô ba chữ “Lô Bách Thuận”, tiếng đáp lại lần này

cô nghe rõ mồn một, vì nó phát ra ngay bên tai, Lý An Dân nín thở, tim đập
dồn như trống trận. Đột nhiên, có hai bàn tay lạnh buốt đặt lên vai cô, ra sức
kéo ngược cô về phía sau, Lý An Dân nhớ lại cảnh tượng đã thấy trong gương
khi trước… Con quỷ này không định dùng tư thế ngồi xổm trên lưng ông chủ
Ngô để bám lên người cô đấy chứ?

Diệp Vệ Quân để mắt thấy tình hình sau lưng, không gọi tên nữa mà bước

nhanh về phía trước. Với Lý An Dân mà nói, Diệp Vệ Quân chính là ánh sáng
giữa đêm đen, cho dù hai chân có run lẩy bẩy thì cô cũng chẳng dám đi chậm
lại.

Không xa trước mặt là một cây cầu đá hình vòm, hai người đi như chạy

lên giữa cầu, Diệp Vệ Quân đem số gạo còn sót lại vẩy hết xuống sông, ra hiệu
cho Lý An Dân cắm nến lên thành cầu. Kể cũng lạ, vừa lên cầu, Lý An Dân
liền không cảm thấy sức nặng trên vai nữa, nhưng cô vẫn không dám quay đầu
cũng không dám nói gì, chỉ nắm tay Diệp Vệ Quân mà lắc.

“Có thể nói được rồi.” Diệp Vệ Quân nắm tay Lý An Dân đi tới bờ sông,

đem giấy tiền vàng bạc, vải vóc, thậm chí cả túi đựng ra đốt sạch, khẽ lẩm
bẩm: “Mang theo chút tiền bạc và quần áo, an tâm mà đi thôi.”

“Thực sự tiễn vong đi rồi sao?” Lý An Dân nói vẻ nuối tiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.