TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 172

bước chân, hai người đi rất chậm, Diệp Vệ Quân cứ bước ba bước lại dừng,
tung ra một nắm gạo, hô tô: “Lô Bách Thuận, có nghe thấy thì đáp lại một
tiếng”, rồi lại đi tiếp.

Lý An Dân che nến, bám sát thật sát sau anh, ba bước lại một nắm gạo,

nghe giọng của Diệp Vệ Quân từ đằng trước vọng lại: “Lô Bách Thuận, có
nghe thấy thì đáp lại một tiếng.”

Lô Bách Thuận chính là tên của người công nhân đã chết kia, hẳn là đang

gọi hồn ông ta, Lý An Dân từng nghe Diệp Vệ Quân nói thóc chưa tách vỏ là
vật thuần âm, rải gạo chính là lót đường cho âm hồn đi tới, bọn họ cứ vừa đi
trên đường núi gập ghềnh vừa lặp lại động tác gọi hồn như thế. Bình thường
nghe Diệp Vệ Quân nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ, giọng nói trầm
trầm hơi khàn của anh có thể khiến người ta an tâm, nhưng lúc này đã là nửa
đêm giờ Tý

[9]

lại còn đang ở trong rừng, tiếng gọi hồn vang vọng lạnh lẽo âm u

đến tận cùng, khiến người nghe phải dựng cả tóc gáy.

[9] Giờ Tý: Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Lý An Dân theo sau Diệp Vệ Quân, một bước cũng không dám lơ là, chỉ

sợ một giây mất tập trung thôi sẽ bị lạc. Trên thực tế, nãy giờ đi lâu như vậy,
đầu óc cô sớm đã choáng váng mờ mịt rồi, làm gì còn nhớ được đường đi lối
về?

Không biết đã hô bao nhiêu lần, đột nhiên, Lý An Dân nghe thấy phía sau

vang lên một tiếng rất khẽ: “Ơi… i… i… i…”

Cô sợ điếng người, theo bản năng muốn quay đầu nhìn, cũng may đúng

vào lúc quan trọng nhất nhớ được lời Diệp Vệ Quân dặn, vội gồng người giữ
cổ thẳng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.