TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 18

trộm vặt có tránh đông lùi tây nhanh như thế nào cũng không cắt được cái đuôi
bền bỉ kinh người này.

Cứ như vậy, một chạy một đuổi qua ba con hẻm, Lý An Dân cuối cùng

cũng ép được tên trộm vào trong ngõ cụt. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt,
phía chân tường bên tay trái có một đống gạch, đây là món hàng số một để tự
vệ. Nhưng trước đó vẫn phải nói chuyện phải trái với tên giật đồ này một chút,
dù sao bây giờ cũng là thời đại văn minh, nếu có thể đàm phán hữu nghị được
thì tốt nhất không nên lựa chọn hành vi bạo lực.

“Anh trai à, hai ta cùng nhau thương lượng nhé, anh trả túi cho em, em

cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện này, có được không?” Lý An Dân quệt
mồ hôi, lặng lẽ nhích về phía đống gạch, cố nặn một nụ cười thật tươi.

Không đợi cho tên trộm tóc dài đáp lời, ba gã thanh niên khác đã bước ra

từ đầu hẻm. Cả ba đều để tóc dài đến vai, mặc chung một kiểu áo màu xanh da
trời kèm quần lính vàng xanh rằn ri loang lổ, trên dưới có thể nói là trống đánh
xuôi kèn thổi ngược chẳng ra thể thống gì, nhìn quê mùa không thể tả, thực sự
là không muốn cười cũng khó.

Lý An Dân thầm than xui xẻo, gần đây trò gây án tập thể khá phổ biến,

làm gì cũng có đường dây, liên kết phối hợp chặt chẽ với nhau, hơn nữa ở một
nơi béo bở như nhà ga xe lửa, làm ăn một mình khác nào tự sát. Sao cô không
nghĩ đến điều này sớm hơn cơ chứ?

“Có chuyện gì thì cứ từ từ trao đổi, hay là tôi đưa các anh tiền, các anh trả

lại túi cho tôi? Bên trong còn có giấy tờ tùy thân, các anh làm cướp cũng có
nguyên tắc của cướp mà, đúng không?” Lý An Dân chỉ còn cách trông cậy vào
biện pháp ôn hòa để giải quyết sự việc, nào ngờ bọn chúng từ đầu đến cuối
hoàn toàn không thèm phân rõ phải trái đúng sai, tên trộm tóc dài dẫn đầu lao
lên trước, ba tên phía sau cũng giương nanh múa vuốt mà tiến tới gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.