TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 233

Diệp Vệ Quân xoa đầu cô, nói: “Lại đang nghĩ lung tung rồi hả,

đừng phóng đại mọi chuyện khi còn chưa biết rõ như thế! Cũng tại
thế này đôi khi anh mới sợ nói ra manh mối quá sớm, em nghe xong
lại thành ra lẫn lộn hết cả, bị suy đoán chủ quan của anh ảnh hưởng
thì không hay lắm.”

Lý An Dân thành thật cười một tiếng với anh: “Chịu ảnh hưởng

của anh cũng đâu có sao, anh lúc nào cũng đúng hết mà, chí ít đúng
hơn em nhiều lắm.”

Diệp Vệ Quân nhìn cô không nói, chỉ lặng lẽ nhìn vậy thôi, bàn

tay vẫn tiếp tục vỗ nhè nhẹ, Lý An Dân khép hờ hai mắt trông thẳng
vào anh, cảm thấy đôi đồng tử sâu lắng ấy có tác dụng thôi miên rất
hiệu quả, chưa đầy mấy phút đồng hồ, dưới ánh nhìn chăm chú của
anh cô đã đẹp lòng thỏa mãn chìm vào trong giấc mộng Chu Công

[2]

.

Giấc ngủ này rất sâu, mãi đến lúc cô giật mình tỉnh dậy thì trời chiều
đã xuống đến tận đầu cành, mây tía nhuộm đỏ nửa bầu trời.

[2] Chu Công: Tức Cơ Đán, con trai của Chu Văn Xương, Cơ Xương, em trai của Chu Võ Vương,

Cơ Phát, đại công thần triều Chu, Khổng Tử từng nói với học trò: “Ta thật lâu không nằm mộng gặp

được Chu Công”, từ đó Chu Công được xem như một vị thần ngủ.

Vì ban ngày được ngủ no mắt, đến đêm cô vẫn thấy tinh thần vô

cùng sung mãn, mượn laptop của Diệp Vệ Quân lướt web đến hơn
mười hai giờ mới chịu tắt máy đi ngủ. Giường của cô ở ngay dưới
cửa sổ áp mái, tối nào trước khi ngủ cũng nằm đếm sao đã thành thói
quen khó bỏ, có điều đêm nay mây đen tương đối dày đặc, từ trong
nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy được ánh đèn mông lung phía dưới hắt
lên.

Lý An Dân cảm thấy rất buồn chán, ôm chăn trở mình lăn qua

lăn lại, nhắm mắt đếm cừu một hai ba bốn… đếm đến hơn ba trăm ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.