TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 235

như vôi dường như được khảm hai viên ngọc đen tăm tối – chính là
đôi mắt chỉ có thể thấy được mỗi con ngươi, còn lòng trắng lại không
hề thấy đâu cả, miệng cô ta rất nhỏ, đỏ như được thoa son, thắm tươi
tựa máu.

Cô ta cột chặt một chiếc băng đô màu đen lên trán, khiến đuôi

mắt bị kéo xếch lên trên, sau đó mới rất thong thả với tay kéo tóc ở
sau gáy ra trước ngực, chia làm ba nhánh tết mớ tóc xõa dài thành
một bím tóc đuôi sam thật lớn. Thế rồi đầu cô ta rắc một tiếng liền
nghiêng sang bên một cái, lăn lông lốc xuống dưới đùi, bím tóc hình
như cũng bị chặt đứt ngay ngang cổ, rớt phịch xuống dưới chân.

Thi thể không đầu vẫn ngồi thẳng đơ, hai tay cầm chắc lấy đầu,

máu tuôn ra từ các kẽ ngón tay, còn cái đầu dường như đang còn
sống mà chuyển động trong lòng bàn tay, từ miệng phát ra từng tiếng
rên rỉ đứt quãng: “Tại sao… Tại sao… lại đối xử với tôi như vậy…
Tại sao… Tại sao?!!!” Khi thốt ra hai chữ cuối cùng cô ta đột nhiên
há to miệng gào lên một tiếng như xé tim xé phổi.

Trái tim của Lý An Dân cũng thiếu điều văng ra khỏi lồng ngực,

đúng lúc này trên tay bắt đầu đau nhói từng cơn, từ trong chăn lại
vang lên hai tiếng “rít rít”, cảm thấy như có thứ gì đó lạnh ngắt mà
trơn trượt luồn qua giữa các kẽ ngón tay! Trong chăn tựa hồ có rất
nhiều sợi tóc đang ngọ nguậy, một sợi rồi lại một sợi, từ ngón tay bò
lên trên khuỷu tay, ngàn vạn sợi tóc xiết lên da chẳng khác gì bị ngàn
dao cắt thịt, suối tóc từ trong chăn bò ra chuẩn bị quấn chặt lên cổ Lý
An Dân.

Theo một tiếng tách của công tắc điện, bóng đèn phòng ngủ đột

nhiên bật sáng, Diệp Vệ Quân sắc mặt lạnh lùng đi tới trước giường,
vén chăn một phát, tóm lấy cổ tay cô nâng lên cao, lúc này Lý An
Dân mới kịp thấy rõ chuyện gì đang xảy ra – chỗ vết thương do bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.