TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 234

mươi rồi mà vẫn không buồn ngủ chút nào, lại định ngồi dậy chơi
máy tính một lát, ai ngờ vừa mới xoay người, một cái mặt người trên
cửa sổ áp mái đã lọt vào trong tầm mắt.

Lý An Dân muốn tắc thở, toàn thân cứ như bị đổ xi măng, cứng

đơ không tài nào nhúc nhích được, không ngờ trên cửa sổ áp mái lại
có một người đàn bà nằm úp sấp! Gương mặt trắng bệch bị ép dẹp,
ngay cả hai con mắt cũng bị đè đến mức biến dạng, tóc của cô ta vừa
đen lại vừa dài, xõa tung trên cánh cửa sổ bằng kính, phần thân dưới
bị mái tóc rối bời che khuất hoàn toàn.

Lý An Dân nhìn kỹ hơn lần nữa, má ơi! Từ cổ cô ta trở xuống

trống không, làm gì có thân thể đâu cơ chứ? Căn bản chỉ có mỗi cái
đầu! Lý An Dân như ngã xuống hố băng, cả người lạnh ngắt, tim đập
tựa trống dồn trong lồng ngực. Cô không chỉ không phát ra nổi tiếng
nào, mà ngay cả mắt muốn nhắm cũng không tài nào nhắm nổi, chỉ
có thể nhìn trân trối vào cặp mắt dị dạng kia.

Bên tai lại truyền đến tiếng chải tóc sột soạt sột soạt, Lý An Dân

nghe mà tê hết cả da đầu, cô dời mắt đi từng chút một, con ngươi
chuyển hướng nhìn về phía bên giường, chỉ thấy một cô gái mặc áo
đen xoay lưng về phía cô đang ngồi chải đầu trước bàn học, vừa chải
vừa khẽ ngân nga một khúc nhạc đầy u oán:

“Ai ơi đừng phụ nghĩa tào khang ơi nghĩa tào khang, có nghe

tiếng con thơ khóc ròng đói lả, xin ăn đầu đường lệ đẫm như mưa,
cung đàn xưa đứt thành tám đoạn, một khúc oan tình hát mãi chưa
xong… mãi chưa xong…”

Lý An Dân cảm giác da gà nổi lên từng lớp như hạt đậu, cô gái

kia từ từ quay người lại, tóc dài đen nhánh xõa ở hai bên mặt, buông
thõng trước ngực rồi đổ xuống mặt đất, trên gương mặt trắng bệch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.