TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 236

tóc của Triệu Tiểu Vi cắt đứt bỗng dưng mọc ra một chùm tóc, khiến
vết cắt vốn rất nhỏ bị nứt toạc, rỉ cả máu, mấy sợi tóc cứ như sinh vật
sống giãy giụa trên tay cô, nhìn ghê tởm cực kì.

Diệp Vệ Quân lấy một túi bột ra rắc lên trên vết thương, bột

phấn mang theo mùi gay mũi của hỗn hợp tro gỗ đào với hùng hoàng
vừa được vẩy lên, chùm tóc kia liền mất đi sức sống, rũ oặt xuống
dưới, rụng từng dúm ra khỏi vết thương.

Lúc này Lý An Dân mới thực sự hết sợ, lăn một vòng ngồi dậy,

bên ngoài cửa sổ áp mái vẫn là bầu trời bao la với ánh sáng nhàn
nhạt hắt lên từ phía dưới, trước bàn học trống không, đừng nói là cô
gái kia, ngay cả một sợi tóc cũng tìm không thấy.

Diệp Vệ Quân gom mớ tóc trên giường lại, đem lên sân thượng

đốt sạch, đám tóc nằm trong chậu sứ oằn mình giãy giụa hệt như rắn,
khói xanh bốc lên tản ra mùi khét lẹt và hôi thối.

Thoạt nhìn hình như Diệp Vệ Quân hãy còn chưa ngủ, quần áo

mặc ban ngày vẫn chưa thay ra, thấy Lý An Dân dùng cồn khử trùng
vết thương, anh mới hỏi: “Bị thương mà sao không nói?” Giọng nói
có vẻ hơi nghiêm khắc.

“Bị xước một chút nên em cũng không nhớ.” Lý An Dân cuộn

mình trong chiếc áo bông quân dụng vừa rộng vừa dài nằm trên ghế
sa lông, mặc dù cái đầu người trên cửa sổ áp mãi cùng cô gái ngồi
trước bàn học đã biến mất, nhưng nhất thời cô chẳng dám ngủ trong
phòng nữa. Kể từ khi đeo Long quy chiêu tài liền không thấy triệu
chứng ảnh nhiễu xuất hiện, cô cũng không dám xác định thứ mình
vừa chứng kiến rốt cuộc là cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.