TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 238

dải uốn nhăn nhúm như hình con rết. Rốt cuộc phải bị thương
nghiêm trọng cỡ nào mới để lại dấu vết rõ ràng như thế được?

Không lâu trước đó từng nghe anh tán gẫu với Pháo Đồng, có

nhắc tới sư đoàn trinh sát và pháo binh 109…, nghe ý tứ trong lời nói
hẳn hai người đã từng tham gia chiến đấu nơi tiền tuyến, mặc dù
không biết là tiền tuyến nào, nhưng mấy vết thương lớn này chắc là
do chiến trường lưu lại rồi. Lý An Dân tự nhiên cảm thấy kính nể
anh, theo bản năng đưa tay sờ lên vết thương ở ngón giữa, hai mắt
vẫn cứ tiếp tục nhìn chăm chăm từng động tác của Diệp Vệ Quân.

Lại thấy anh lấy ra một cái hộp tròn từ trong tủ áo, mở nắp hộp,

thấm một thứ gì đó dinh dính ở trong bôi lên cánh tay, bây giờ Lý An
Dân mới để ý thấy vết lở loét trên tay anh còn chưa lành hẳn, chẳng
qua nhìn khá hơn lúc trước nhiều. Lý An Dân nhẹ nhõm thở ra một
hơi, Diệp Vệ Quân nghe thấy tiếng động ở sau liền mau chóng mặc
áo vào, quay đầu trợn mắt về phía ghế sa lông.

Lý An Dân kéo chăn xuống, cười chào: “Anh ạ”

Diệp Vệ Quân xoa xoa trán hỏi: “Em dậy lâu chưa?”

“Không lâu lắm, vừa đủ thấy anh cởi áo bôi thuốc.” Lý An Dân

mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, hoàn toàn không ý thức
được hành vi của bản thân được xếp vào loại “rình trộm”. Anh là đàn
ông cơ mà, chỉ mới cởi áo thôi thì đã thấm vào đâu, cô học vẽ cơ thể
người mãi quen rồi, kể cả toàn thân cởi hết cũng không lấy làm lạ.
Từ góc độ thưởng thức nghệ thuật mà nói, vóc dáng cơ thể của Diệp
Vệ Quân rất đẹp, có hình tam giác ngược thuôn thuôn, thoạt nhìn rắn
chắc chứ không phải kiểu cường tráng, các múi cơ săn lại, khả năng
công kích và sức bật của loại hình thể này thường rất mạnh, Lý An
Dân từng thấy anh ra tay, thân thủ đúng là không thấp chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.