Đợi ông cụ Vương xong việc rồi, lão Mãn mới dắt mọi người đi thăm
xưởng ép dầu vừng, gió lùa xuyên qua hành lang của xưởng, phía sau bức
tường chính là một cái bàn để máy ép dầu vừng, toàn bộ đều được làm bằng
gỗ. Lão Mãn giới thiệu dầu vừng ở đây được làm ra từ công nghệ ép dầu
truyền thống, màu sắc đậm hơn so với mấy loại dầu vừng bình thường, hương
vị thơm ngon tinh khiết hơn, bởi vì lượng dầu do máy ép ra không được nhiều
lắm nên chỉ đủ để cung ứng cho thôn, ở ngoài không thể nào nếm được đâu.
Bên cạnh máy ép dầu còn bày ra một bệ gỗ cùng với lò nấu bột, bên kia ép dầu
xong liền trực tiếp nhấc qua bên này làm bánh dầu vừng.
Diệp Vệ Quân thấy Lý An Dân đã thèm tới mức nhỏ dãi, lập tức bỏ tiền ra
mua bánh, chia cho mỗi người trong đoàn một phần, sau khi tắm gió lạnh được
ăn miếng bánh dầu vừng nóng hổi thật đúng là sung sướng thoải mái từ đầu
cho tới chân.
Thấy có du khách tới thăm, nhân viên làm việc càng thêm hứng khởi, vừa
giảng giải vừa biểu diễn một phen xem làm sao để dùng búa nện ép dầu vừng
ra được. Chiếc máy ép dầu cũ có hình trụ tròn dài, bên trên có nắp gỗ mở ra
được, muốn làm ra dầu trước hết phải rang vừng cho chín ép thành bánh, rồi
cho bánh vừng đó vào trong bụng máy ép, đậy nắp gỗ lại, giữa nắp và thùng gỗ
bên dưới có một cái khe để cắm chốt gỗ vào, sau khi đã cắm chốt gỗ vào khe,
liền dùng chày đá treo trước máy ép ra sức giã đập vào chốt gỗ, khiến chốt gỗ
không ngừng đè ép bánh khô dầu bên trong, dầu được ép ra sẽ chảy vào đường
ống, dẫn thẳng ra máng hứng.
Lý An Dân cũng tiến tới thử một chút, hai tay nắm lấy hai đầu dây chão
nối với chày đá, đưa qua đưa lại nhịp nhàng như đánh đu, nhân viên của xưởng
đứng bên cạnh hô khẩu lệnh "một, hai", chỉ đạo cô giã chày sao cho duy trì
được nhịp điệu thật đều đặn.
Một cái... hai cái... động tác vung mạnh cánh tay theo quy luật như vậy
hình như đã thấy qua ở đâu rồi thì phải, có vẻ rất giống với động tác đánh golf