TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 356

Âm thanh này lúc cao lúc thấp, khi thì mềm mại đáng yêu, khi lẳng lơ

quyến rũ, Lý An Dân nóng bừng cả mặt, nội tâm không khỏi rối loạn, một
luồng khí nóng khác thường chạy tứ tung ở trong người, tiếng thở dốc từ chỗ
bị đè nén trở nên cao vút, quanh quẩn bên tai, không ngừng kích thích thần
kinh đại não, khiến cho cô cảm thấy gan ruột rối bời.

Lý An Dân thầm mắng chửi bản thân mình: Đúng là biến thái, nghe tiếng

con gái rên mà cũng thấy kích thích? Lý An Dân, đừng có mất trí như vậy chứ!

Trong lòng cô rối loạn đồng thời cũng thầm hô hỏng bét, không lẽ cô dắt

theo thứ gì đó về nhà mất rồi? Mặc dù có thể nghe thấy tiếng, nhưng một cái
bóng cũng không thấy đâu, bây giờ là thời điểm âm thịnh dương suy, lẽ ra cô
phải thấy được mới đúng.

Lý An Dân ôm gối tựa, nằm gục trên ghế sô pha, bắt đầu cảm thấy khó

chịu, hơi nóng từ trong người bốc ra, mồ hôi rỉ đầy trên trán, thấy giống như
khi bị sốt cao vậy – miệng đắng lưỡi khô, tay chân mềm nhũn, mà lại có chút
không giống, lúc sốt thì thân nhiệt bên ngoài cao, bên trong ớn lạnh không ra
mồ hôi được, trong khi cảm giác bây giờ là hơi nóng từ trong người bốc ra
ngoài, đầu óc cũng choáng váng không làm chủ được.

Lúc Diệp Vệ Quân trở về, Lý An Dân thần trí vẫn mơ hồ, nằm rạp trên

bàn trà rên lên hừ hừ, mặt đỏ ngang cua luộc.

"Sao vậy? Em…” Diệp Vệ Quân kéo cô ra khỏi bàn trà, lời còn chưa dứt

đã quay ngược lại vào trong cổ họng.

Lý An Dân nghiêng đầu đứng ngẩn ngơ, áo ngoài mở rộng, để lộ cả chiếc

áo hai dây in hình con gà con bên trong, mặc dù thân thể của cô có thể nói là
thuộc dạng "Thái Bình công chúa", nhưng da thịt trắng ngần như tuyết vẫn có
sức hấp dẫn rất mạnh. Bởi vì ngực phẳng lì nên hai mùa thu đông cô thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.