TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 36

Dân đứng dậy, phát hiện người trước mặt nhìn rất quen, không phải là Diệp Vệ
Quân mà cô đang muốn tìm hay sao?

“Anh… Tôi đang muốn tìm anh!” Trong cơn sợ hãi lại gặp phải người

quen thật chẳng khác chi lúc tha hương tìm được bà con, Lý An Dân quên cả
rụt rè, thoắt một cái liền túm tay anh ta, “Đi mau, tới văn phòng của anh rồi
nói, chỗ này có rất nhiều bọ…”

Cô quay đầu nhìn lại mà ngây người, cánh cửa vẫn là cánh cửa như cũ, lỗ

hổng bằng lòng bàn tay trên then cửa cũng vẫn còn nguyên đó, mà đám bọ
cánh cứng kia… Tất cả đều đã biến mất, trước cửa hầm cũng chẳng có vũng
máu nào, cô dụi dụi mắt nhìn kĩ lại lần nữa, quả thật không có cái gì cả, lẽ nào
lại là ảo giác của cô sao?

Diệp Vệ Quân cười hỏi: “Bọ gì cơ?”

Lý An Dân lắc đầu, vừa nhìn về phía sau vừa lẩm bẩm: “Không có, nhìn

nhầm rồi, gần đây mắt mũi không được tốt cho lắm.” Miệng thì nói như vậy,
nhưng với những thứ “ảo giác” kia, cô vẫn thấy sợ hãi, nhất là cái đầu đầm đìa
máu tươi khi nãy, không lẽ lại gặp ma giữa ban ngày?

Diệp Vệ Quân quay đầu đi, tầm mắt dường như hướng về một chỗ nào đó.

Lý An Dân nhìn theo, lúc này mới phát giác thì ra cô đang nắm chặt cánh tay
của anh, liền vội vàng buông tay, ngượng ngùng xin lỗi. Diệp Vệ Quân không
để ý nhiều, nghe cô nói muốn thuê phòng, liền nhiệt tình dẫn cô đến văn phòng
bàn bạc.

“Văn phòng môi giới nhà đất Phúc Bách Thuận” thực ra chính là một căn

phòng có mặt tiền khá hẹp, nằm ngay bên cạnh hầm trú ẩn, bình thường đến
mức Lý An Dân đang đứng ngay trước của văn phòng cũng không hề hay biết,
ngay cả biển quảng cáo trên cửa cũng không có, lại nhìn qua chong chóng chỉ
hướng mới thấy trên đó có ba chữ được viết bằng sơn đen: “Phúc Bách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.