TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 37

Thuận”. Trên cửa kính dán ngổn ngang chằng chịt các loại giấy tờ quảng cáo,
Diệp Vệ Quân sau khi vào cửa liền mang một tấm bảng đen ra treo lên phía
trước, trên đó có ghi một số thông tin về phòng ốc.

Lý An Dân đứng ở ngưỡng cửa không biết là có nên vào hay không, từ

mặt tiền của văn phòng môi giới đã thấy nó quá kém, nhìn ngang nhìn dọc thế
nào cũng thấy khó mà tin tưởng được. Nếu như là tiệm đồ cổ, dù có lụp xụp
thế nào cũng dễ tin, vì càng cũ càng đáng giá, nhưng văn phòng môi giới nhà
đất thì phải khác. Ngay cả mặt tiền của văn phòng mà còn sơ sài cẩu thả như
vậy thì làm sao có thể lấy được sự tín nhiệm của khách hàng, đúng là không
thể nào hiểu nổi.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, không thể đi một chuyến vô ích, Lý An Dân

không còn cách nào khác hơn là tiếp tục tiến vào trong. Bên trong văn phòng
được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, có tủ quầy, có máy vi tính, bày biện đơn giản
mà sáng sủa, vách tường sơn màu xanh nhạt, không dán poster quảng cáo bắt
mắt nào, phòng trơ bốn vách, đơn giản vô cùng.

Toàn bộ văn phòng cũng chỉ có một nhân viên là Diệp Vệ Quân, anh ta

đứng phía sau quầy, tay trái gõ bàn phím, tay phải lật sổ ghi chép, quả nhiên
đúng như trên danh thiếp đã ghi, là nhân tài toàn năng một mình kiêm nhiều
chức.

Anh vừa thao tác trên máy tính vừa nói: “Cô cứ ngồi tự nhiên, tôi xong

ngay thôi.”

Lý An Dân ngồi trên ghế sô pha độc nhất quay lưng vào tường mà đánh

giá khắp xung quanh. Thoạt nhìn từ bên ngoài văn phòng này rất nhỏ, không
nghĩ tới bên trong vừa dài lại vừa sâu, thậm chí còn ngăn ra sau trước đàng
hoàng. Bên ngoài dùng để kinh doanh, gian trong không khóa, nhìn từ góc này
có thể thấy được trong đó có giường có bàn, hẳn là không gian riêng của vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.