TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 366

Lý An Dân ngó trái dòm phải, hỏi: "Anh có thể nhìn thấy nó không?"

"Chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, nếu như nó không muốn hiện

thân thì chúng ta cũng không thể thấy được.”

Lý An Dân thầm nghĩ chẳng qua là hồ ly thôi mà, nếu như không hại

người, bị hồ ly bám vào cũng chẳng có vấn đề gì to tát, Diệp Vệ Quân như
nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, giội cho cô một gáo nước lạnh ngay tại chỗ:
"Em cho rằng nó giống như Mây đen sao? Mục đích cuối cùng khi yêu ma dụ
hoặc con người hơn phân nửa chính là chiếm lấy thân xác, Đạo gia và Phật
giáo đều gọi là đoạt xá, em suy ngẫm lại một chút, thân thể bị nó chiếm mất rồi
thì em sẽ thành cái dạng gì?”

"Thành ma luôn sao?" Lý An Dân đáp mà chẳng nghĩ ngợi gì.

“Nghĩ đến hay, ý thức và linh hồn của em sẽ bị nó cắn nuốt từ từ, ngay cả

ma cũng không làm được, là hồn phi phách tán thì đúng hơn, bị yêu mị này
đoạt xá thì đúng là linh hồn chẳng còn sót lại một chút nào.”

Lý An Dân là điển hình cho kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ

với mấy câu này thì chẳng có sức uy hiếp là bao, nghe vậy vẫn rất thảnh thơi,
Diệp Vệ Quân vung chổi lên nói: "Nếu như không sợ đau, ngày nào anh cũng
thưởng cho em mấy lằn lươn sau mông nhé, đến khi nào nó không còn dòm
ngó em nữa thì mới thôi, thế nào?"

Lý An Dân xoa xoa mông cười gượng: "Còn có cách nào khác không

anh? Hiệu quả nhanh chóng ấy."

Diệp Vệ Quân vươn tay, xem bộ dạng như muốn vuốt tóc cô, nhưng lại

ngừng giữa không trung trong chốc lát rồi chậm rãi thu về, đứng dậy nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.