TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 377

năng, cô lẩm bẩm tự hỏi: “Cá và tay gấu vì sao không thể được cả hai? Vì sao
có được vừng thì nhất định phải mất dưa hấu? Chẳng qua là chưa làm đã tự đặt
ra giới hạn là ‘không thể’ mà thôi, kỳ thực chỉ cần nghĩ biện pháp, thì có thể
tìm ra cách vẹn cả đôi đường mà.”

Diệp Vệ Quân không phủ nhận mà chỉ cười cười, không khí dường như vì

đề tài này mà trở nên có chút nặng nề, anh lại trêu đùa rất đúng lúc: “Ừ, nói
cũng phải, em cũng sẽ không vì vừa mới nhặt được mười đồng mà bỏ qua cho
một hào đang giẫm ở dưới chân, cho dù túi có chứa không hết, em cũng sẽ nhét
vào trong giày nhỉ.”

Không ngờ Lý An Dân lại gật đầu hết sức nghiêm túc, nói tiếp: “Cho dù

giày không đủ chỗ thì vẫn còn hai cái tay và một cái miệng, chỉ có không nghĩ
đến chứ không có gì không làm được, sở dĩ không làm ấy là vì không muốn
mà thôi, chỉ cần em muốn, không gì là không thể.”

Diệp Vệ Quân nhéo nhéo má cô, “Về điểm này thì em rất giống với mẹ

em, nghe nói lúc bà ấy vừa mới tới đội sản xuất thì tay không thể khiêng vai
không thể vác, công lao động thấp nhất trong hợp tác xã, cũng không ai nói gì,
nhưng chính bà lại không cam lòng, nửa đêm lần mò tập bê gạch để luyện lực
tay, không bao lâu thì công điểm cao hơn hẳn.”

Lý An Dân biết rất ít những chuyện về mẹ, bà nội tương đối mê tín, cho

rằng không nên bàn tán nhiều về người đã khuất, những lúc nhắc tới con dâu
thì chỉ luôn miệng khen ngợi về phẩm hạnh của bà, còn đâu cũng chỉ kể sơ
qua. Lý An Dân chỉ từ trong lời của bà nội mới biết được mẹ cô là một thanh
niên trí thức trầm mặc ít lời nhưng lại rất chịu thương chịu khó nhưng cụ thể
hơn thì không biết. Dọc đường đi cô cứ nài kéo Diệp Vệ Quân kể chuyện xưa
của mẹ. Diệp Vệ Quân không biết thì không nói, biết thì kể sạch cho bằng hết,
đem vốn liếng riêng tư của cha anh ra bán không chừa một mống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.