TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 392

Sau khi xe khởi hành, Lý An Dân vẫn nghiêng đầu quan sát anh, Diệp Vệ

Quân đưa mắt sang nhìn cô, “Nhìn gì thế? Trên mặt anh có dán vàng ư?”

“Em đang cân nhắc giấc mộng kia của em, anh hỏi em có đồng ý gả cho

anh hay không, lúc ấy em nghĩ rằng chỉ cần anh có thể ở bên em, em liền đồng
ý.”

Diệp Vệ Quân “Ồ!” một tiếng, mắt vẫn dõi thẳng về phía trước: “Sau

đó?” Biểu hiện bên ngoài của anh có vẻ không hề để ý, nhưng hai mắt như
không có tiêu cự, bàn tay đang nắm vô lăng khẽ run lên, các đốt ngón tay siết
chặt đến mức trắng bệch.

Lý An Dân nghiêm túc nói: “Sau khi em tỉnh dậy, liền cảm thấy suy nghĩ

như vậy rất ích kỷ, không thể chỉ vì muốn anh ở bên em mà làm trễ nải một đời
của anh, anh em ruột cũng sẽ đến lúc phải lập gia đình, nếu ngày nào đó anh có
bạn gái nhớ báo cho em hay, em sẽ chuyển đi để nhường lại không gian cho
hai người.”

Diệp Vệ Quân bỗng nhiên thắng gấp, vung nắm đấm nện thẳng vào còi

xe, phát ra âm thanh chói tai vang dội, khiến Lý An Dân phải giật nảy mình,
chiếc xe taxi phía sau suýt chút nữa cũng gặp họa, may là người tài xế kịp thời
đánh tay lái lách ra mới không tông trúng đuôi xe, anh ta còn thò đầu ra ngoài
cửa sổ lớn tiếng la mắng.

“Đừng… đừng kích động, đây là xe thuê đấy.” Lý An Dân cả kinh lùi lại

tựa vào cánh cửa xe, sợ anh mất tự chủ mà xuống tay với cả người bên cạnh.

Diệp Vệ Quân mệt mỏi gục trên tay lái, sắc mặt thay đổi mấy lần, xe đã

tắt máy, khởi động lại hai lần cũng không được, anh rút chìa khóa xe, nhỏ
giọng mắng chửi mấy câu thô tục, tựa lưng vào ghế ngửa đầu nhìn lên mui xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.