TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 428

nói: “Nói với giảng viên của cô, tốt nhất là chớ có mua đồ của tiệm chị ta, xúi
quẩy lắm.”

Cao Hàm lấy làm tò mò, bèn hỏi: “Vì sao lại kêu xúi quẩy cơ?”

Anh chàng đầu quấn băng vải hạ giọng đáp: “Cái tiệm này là chỗ bán

hàng của một xưởng gỗ mỹ nghệ ở gần đây đấy, cô biết nhà xưởng ấy được cải
tạo lại từ một căn nhà như thế nào không? Là ngục giam tội phạm chuẩn bị tử
hình hồi trước đó, pháp trường nằm trên con đường núi cách đấy không xa,
những thứ được tạo ra ở nơi từng giam giữ tử tù có thể không xui sao? Có
người nói đứng ở xa thường xuyên nhìn thấy trên xưởng gỗ có khói đen bốc
lên cao, là điềm vô cùng xấu.”

Anh ta vừa nói xong thì Chu Khôn đã đi ra, trên tay cầm theo mặt dây

Quan Âm tay đỏ mua với giá sáu mươi lăm tệ. Cao Hàm đem câu chuyện của
anh chàng đầu quấn băng vải kể lại một lượt, Chu Khôn lại chẳng hề để ý: “Có
xui thì mới chạm tượng Phật mà trấn áp.”

Lý An Dân biết mua mặt dây này chẳng liên quan gì đến kỹ thuật chạm

trổ, giá trị sưu tập hay địa điểm chế tạo ra nó cả, Chu Khôn còn mua thêm mấy
mặt dây chuyền Quan Âm ở sạp vỉa hè, nhân tiện còn thăm dò xem có nơi nào
khác bán đồ gỗ chạm trổ hình Quan Âm nữa hay không. Anh chàng đầu quấn
băng vải nói: “Hàng bán tượng Phật thì nhiều lắm, còn bán Quan Âm tay đỏ thì
chỉ có dãy này thôi, trong thôn chúng tôi cũng có thầy cả biết nghề chạm trổ,
nếu cô muốn, lúc về tôi nhờ ông ấy làm một cái cho cô, tôi thấy chú Từ khắc ra
không thua gì mấy cái cô mua đâu.”

Từ chợ đi xuống thôn Quan Âm mất bốn mươi lăm phút đồng hồ, đối với

dân thôn quen sống trong núi mà nói, mỗi ngày bỏ hơn một giờ đi ra dọn sạp
bán hàng, lại mất thêm một giờ để quay về thôn thì cũng là chuyện nhẹ nhàng
như không, rất đỗi bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.