TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 441

lâu, tôi với lão chủ xưởng gỗ mỹ nghệ có xô xát đánh nhau một trận, là lão ta
ra tay trước, kết quả đôi bên đều bị thương. Tôi bị thương nhẹ hơn, mà lão thì
có qua lại với đám người ở trên, thế là vu tội ăn cắp cho tôi, phải ngồi trong
trại tạm giam cả tháng trời, rồi nằm khám thêm năm rưỡi nữa. Lý lịch dính tiền
án tiền sự như vậy càng không tìm nổi việc, có ai chịu thuê người từng ngồi tù
đâu cơ chứ?”

“Ở trong tù tôi có quen với một đàn anh, quan hệ không tệ, sau này anh ấy

mãn hạn tù liền dùng tiền vớt tôi ra ngoài, bây giờ tôi đang làm việc dưới tay
anh ấy, chuyên đi đòi nợ thuê. Ba mẹ tôi nói đi đòi nợ thì chỉ có lưu manh mới
làm, cho rằng như vậy chẳng khác gì với đám chuyên gây chuyện để thu tiền
bảo kê cả, vì thế mà cãi nhau không ít lần, tôi nói gì bọn họ cũng không tin, vì
tôi đã từng ngồi tù, mà anh cả cũng đã từng vào khám rồi.”

Mã Tinh bảo: “Công ty của bọn tôi đã đăng ký rồi, chỉ thúc nợ đòi nợ thay

cho khách thôi, anh Du Tử đã dặn bọn tôi cố mà dùng thủ đoạn hợp pháp, quá
lắm không được nữa thì mới dùng…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Dương Diên Huy đạp cho một cái dưới

gầm bàn.

Lý An Dân nghe cách xưng “anh Du Tử” này thì không khỏi ngây người,

Cao Hàm ghé sát lại rỉ tai cô: “Ngay cả trùm thổ phỉ cũng xuất hiện rồi.”

Vẻ mặt Chu Khôn không đổi, chỉ nhướng mày: “Anh Du Tử là ông chủ

của các cậu? Tên du thủ du thực mà mẹ cậu nói là anh ta à?”

Vương Lượng cười sang sảng: “Đó là do người khác gọi thế thôi, anh ấy

vốn tên là Trương Lập.”

Chu Khôn lại hỏi: “Ông chủ xưởng gỗ mỹ nghệ kia là chủ xưởng gỗ mỹ

nghệ Bạch Vân hiên?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.