TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 462

Lý An Dân không tán thành những lời này, chí ít mấy người Vương Quốc

Huy vẫn luôn toàn tâm toàn lực điều tra phá án, nhưng trong thời điểm sống
còn như bây giờ cô nào dám phản bác lại, chỉ có thể hùa theo phụ họa. Người
bị bệnh tâm thần không chịu được kích động, ngộ nhỡ bệnh tái phát thì không
biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Thầy cả Từ thì thào một chốc, đột nhiên dựng thẳng báng súng lên điên

cuồng dộng xuống đùi mình, trừng mắt cau mày lớn tiếng quát: “Tất cả cũng
đều tại chúng mày! Làm kế hoạch của tao nhỡ nhàng hết cả!”

Lý An Dân bị dọa cho sợ điếng hồn, không nói được tiếng nào, cảm xúc

của thầy cả Từ thay đổi quá thất thường, sau khi chửi xong lại như một quả
bóng da bị xì hơi, bả vai rũ xuống, lắc lư đầu khẽ khàng cười hai tiếng:
“Không sao, tôi vẫn còn một con át chủ bài, cô có biết trong cái rương này
chứa gì không?” Ông ta vỗ vỗ chiếc rương gỗ ở dưới mông.

Lý An Dân rất muốn nói cho ông ta biết bị bệnh tâm thần giết người thì

không phải ngồi tù, nhưng mà người bệnh tâm thần lại thường hận nhất là nghe
ai bảo mình có vấn đề về thần kinh, thế nên lời muốn nói cũng đành nuốt
ngược vào trong bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hỏi: “Trong rương… có
cái gì?”

Thầy cả Từ nghiêm mặt đáp: “Thuốc nổ.”

Lý An Dân lặng cả người, thầy cả Từ thở dốc một hơi, nhếch miệng lè

lưỡi: “Gạt cô thôi, là pháo hoa đấy.” Vẻ mặt ông ta rất quái dị, hất hàm về phía
trước, ra vẻ thần bí hỏi: “Có muốn biết tôi làm sao phát hiện ra cái hang mà
chúng ta đang ở hay không?”

Tâm trạng của Lý An Dân bị ông ta dẫn dắt làm cho phập phồng lên

xuống, giống như đang ngồi cáp treo vậy, không biết câu nào của ông ta là thật,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.