TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 467

cạnh hình vẽ còn có một khối bia đá gãy lìa, trên tấm bia khắc ba chữ ‘Miếu
Nương nương’…”

Vừa mới kể tới đây, Chu Khôn đã sải một bước dài xông lên khóa cổ thầy

cả Từ lôi thẳng ra sau, kéo ông ta ngã ngửa trên nền đất, Lý An Dân sớm đã
tính xong đường chạy, không cần cô ra lệnh liền nhảy bật người lên, chạy trối
chết về mé bên trái, núp sau một tảng đá.

“Đoàng!”

Tiếng súng nổ vang, Chu Khôn tóm được nòng súng nhấc lên cao, đạn

bắn vào vách đá, Lý An Dân theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống. Chu
Khôn một tay đoạt súng, tay kia kéo thầy cả Từ lôi ra ngoài khe đá, hẳn là cô
đã từng trải qua huấn luyện cận chiến giáp lá cà, động tác nhanh gọn mà mạnh
mẽ.

Nhưng thầy cả Từ cũng chẳng phải đèn cạn dầu, ở trong cái động này lần

mò chui lủi đã nhiều năm, năng lực sinh tồn hơn hẳn người thường. Ông ta hét
lớn một tiếng, vặn eo giãy khỏi vòng kiềm chế của Chu Khôn, giương súng
nhắm thêm lần nữa, đúng lúc này, một viên đạn lặng lẽ xuyên thẳng qua vai
phải của thầy cả Từ. Người nổ súng là Lữ Thanh Xuân, anh ta đã mai phục sẵn
ở đó hơn trăm mét, chỉ chờ Chu Khôn kéo mục tiêu tới vị trí thích hợp có thể
ngắm bắn là liền ra tay.

Bả vai thầy cả Từ trúng đạn, cánh tay phải lập tức rũ oặt xuống, Lữ Thanh

Xuân lại nã thêm một phát súng, lần này là cánh tay trái, thầy cả Từ vẫn không
chịu buông khẩu súng săn. Ông ta nở nụ cười khiêu khích, tiếng cười khàn
khàn nhẹ nhàng vang vọng quanh quất trong vòm hang tối tăm thăm thẳm, rồi
thoáng quay đầu nhìn về phía Chu Khôn, miệng mấp máy không rõ đang nói
những gì, sau đó dùng hết sức lực còn lại giương họng súng lên kê thẳng vào
cằm mình mà siết cò, tự tay bắn nát sọ mình ra, thà rằng tự sát, cũng không
muốn chết dưới tay cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.