TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 507

cùng thì ai cũng phải chết một lần, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, cô
thuận miệng nói một câu chứ nào phải thật có ý đi tìm chết? Ông anh này bình
thường ôn hòa là vậy, nhưng thi thoảng lại hay vô duyên vô cớ nổi giận đùng
đùng, gần đây còn có dấu hiệu nặng hơn, chẳng lẽ đã đến thời kì tiền mãn
kinh?

Có lẽ Diệp Vệ Quân cũng nhận thấy bản thân phản ứng hơi quá, giọng

điệu hòa hoãn trở lại: “Không phải anh nổi giận với em đâu, em gái, đừng lôi
chuyện sống chết ra làm trò đùa, anh chỉ mong em có thể vui vẻ... sống cho
thật tốt.”

Tim Lý An Dân đột nhiên giật thót, trong lòng trào lên một nỗi hoảng hốt

không tên, “Hi vọng ai đó có thể sống cho thật tốt...”, cái câu kiểu này hay thấy
trong tiểu thuyết cùng với phim truyền hình, bình thường chỉ có lúc để lại di
ngôn mới nói ra như thế, vừa nghe đã thấy không tốt lành gì. Có điều nhìn
Diệp Vệ Quân lúc này đã tỏ ra như không có gì xảy ra mà đem que hàn điện bỏ
vào ngăn tủ, cô cũng cho rằng mình nghĩ quá nhiều, đây chỉ là một câu nói hết
sức tùy ý mà thôi.

Diệp Vệ Quân thoáng nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa tới mười giờ,

anh nói với Lý An Dân: “Em đi ngủ trước đi, có chuyện anh sẽ gọi em dậy.”

Lý An Dân không thức khuya được, mí mắt trên dưới sớm đã không nghe

lời mà díp chặt lại, cô ngoan ngoãn bò lên giường, lết tới giữa giường, vỗ vỗ
chỗ trống bên cạnh, nói với Diệp Vệ Quân: “Giường này rất lớn, anh cũng nghỉ
một lát đi, em nằm một mình không an tâm.”

Diệp Vệ Quân không cởi giày ra, tựa nửa người vào bên hông giường, hai

chân gác lên trên ghế đẩu, Lý An Dân nghiêng người, lấy đùi anh làm gối,
Diệp Vệ Quân kéo chăn đắp kín cho cô, trước tiên bóp bóp mũi cô, sau đó vỗ
nhẹ cách một lớp chăn, Lý An Dân níu chặt lấy quần anh, hai mắt chớp chớp
mấy cái, chưa bao lâu đã chìm vào trong giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.