TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 555

Nghiêm Hoài Đức lập tức rụt tay về nhanh như bị điện giật, đẩy Lý An

Dân ra, vỗ vỗ tay áo, vẻ mặt vẫn hững hờ như cũ nhưng trong ánh mắt lại ngập
tràn ghét bỏ, như thể vừa đụng vào thứ gì dơ bẩn lắm.

Đây mà là ánh mắt nhìn con gái mình sao? Đây rõ ràng là xem cô như

một con chuột trong ống cống!

Lý An Dân cảm thấy như trong họng có thứ gì nghẹn lại, nuốt không trôi,

cũng chẳng nôn ra được, cứ mắc kẹt lửng lơ ở đó.

Nghiêm Hoài Đức không nói tiếng nào, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa

kính, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lý An Dân, Lý An Dân cắn môi,
không khí trong xe nhất thời trở nên rất nặng nề. Tống Ngọc Linh liếc nhìn
tình huống đằng sau qua gương chiếu hậu, kịp thời lên tiếng giảng hòa, tiện thể
đáp lời thay cho Nghiêm Hoài Đức: “Chúng tôi hùn vốn xây dựng một công
xưởng ở Nam Thuận, đấy là nơi mẹ cô qua đời, cha cô muốn dắt cô qua đó
xem một chút.”

Lý An Dân ngạc nhiên trợn mắt nhìn Nghiêm Hoài Đức: “Nam Thuận là

đâu cơ? Không phải mẹ con chết ở quê cũ của bà đấy sao?”

Nghiêm Hoài Đức dường như chẳng thèm nói chuyện với cô, ngay cả liếc

mắt một cái cũng ngại nhiều, vẫn là Tống Ngọc Linh trả lời câu hỏi: “Nam
Thuận ở vùng ven phía Tây của huyện Hợp Dương, sau khi hợp tác xã giải tán,
một nhà các cô ở lại Nam Thuận được mấy năm rồi mới chuyển sang định cư
quê cũ của mẹ cô, cũng chính là căn nhà hiện tại đó.”

Lý An Dân lấy làm kì quái, một người ngoài như cô ta sao lại nắm rõ mọi

chuyện đến vậy? Tống Ngọc Linh chỉ cười mà không đáp, khiến Lý An Dân
nghi ngờ quan hệ giữa cô ta và cha cô không hề tầm thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.