TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 556

Điều khiến cô phải để ý hơn chính là Nam Thuận lại nằm ở huyện Hợp

Dương - một điểm tế trong Ngũ linh đại tế, thực sự trùng hợp, mà còn trùng
hợp đến bất thường. Lời cảnh báo của Tiếp tang bà vẫn còn văng vẳng trong
lòng, sau khi xe ra khỏi đường cao tốc, Lý An Dân nói với Nghiêm Hoài Đức:
“Cho con xuống xe, mẹ con cũng đâu còn nữa, đi chỗ ấy thì có ý nghĩa gì chứ?
Muốn đi thì hai người tự đi đi!”

Tống Ngọc Linh cười khẽ một tiếng, nhân lúc trạm thu phí còn đang ùn

tắc không chỗ chen qua liền hạ kính xe xuống, châm hai điếu thuốc, giữ một
cho mình, còn điếu kia thì đưa sang cho Nghiêm Hoài Đức. Nghiêm Hoài Đức
rít một hơi thật sâu, nhả khói ra ngoài cửa sổ, tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn
Lý An Dân lãnh đạm hỏi: “Nghe nói cô đang ở cùng với một người đàn ông
tên là Diệp Vệ Quân?”

“Là thuê chung nhà.”

Nghiêm Hoài Đức không tranh luận chuyện dùng từ với cô, lại hỏi:

“Thằng nhóc đó là con trai của Diệp Binh?”

Giọng điệu của ông có phần kỳ quái, ngón cái đè chặt đầu lọc điếu thuốc,

chân mày nhíu lại, Lý An Dân sửng sốt, lại nhớ Diệp Binh và mẹ cô ngày
trước từng có lúc dây dưa tình cảm, chỉ còn cách lặng lẽ gật đầu.

Nghiêm Hoài Đức chống cằm, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ

cười cứng nhắc, bàn tay cầm thuốc khẽ run, tàn thuốc chưa kịp gẩy cứ thế rơi
xuống quần, nhưng dường như ông không hề phát hiện, chỉ vừa cười vừa thở
dài, lẩm bẩm với chính mình: “Tốt... tốt lắm, đã cướp Hoài An đi rồi, ngay cả
con gái của cô ấy cũng không chịu buông tha.”

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hoài Đức nhắc tới Lý Hoài An trước mặt Lý

An Dân, từng câu từng chữ đều rít qua hàm răng nghiến chặt, lẽ nào sau bao
năm như vậy chuyện xưa vẫn chưa hề nguôi ngoai trong lòng ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.