TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 558

Hoài Đức ngồi trên một chiếc công nông cải tiến màu đỏ sậm, xuyên qua con
đường đất vừa dốc vừa chằng chịt khe rãnh tới trước mặt một con suối. Ven bờ
suối cạn, lau sậy mọc cao quá đầu người, mỗi lần gió thổi qua, cỏ lau lại theo
đó đong đưa. Từng đợt từng đợt sóng bông lau bàng bạc triền miên dập dìu nối
tiếp nhau, những đóa hoa lau trắng xóa như tuyết nhảy múa nơi bờ bãi, từ xa
xa nhìn lại thật vô cùng đẹp mắt.

Cách suối không xa có hai gian nhà kho dựng sát nhau, giữa nơi hoang vu

vắng vẻ này nó vẻ đặc biệt không hợp cảnh, bên hông tường có năm chiếc
công nông đang đỗ, nhóm người Nghiêm Hoài Đức xuống xe ở chỗ này.

Trên mảnh đất trống trước kho có bốn người đàn ông đang ngồi quây

quanh bàn tròn đánh bài, thoáng thấy Nghiêm Hoài Đức và Tống Ngọc Linh
liền vội vàng đứng dậy chào. Bốn người này nói tiếng phổ thông bằng chất
giọng địa phương rất nặng, mặc dù vóc dáng cao thấp mập ốm không đều
nhưng bộ dáng đều hết sức hung ác. Người đàn ông cao nhất mặt mày dữ
tướng, bên má trái có một vết sẹo rất ghê kéo xếch ngược về phía tai, lại còn
hớt tóc húi cua, nhìn ngang nhìn ngửa thế nào cũng không thấy giống người
tốt.

Tống Ngọc Linh hỏi người đàn ông nọ: “Lão Hải, người kia thế nào rồi?”

Lão Hải đưa tay lên vuốt cái đầu lởm chởm như gốc rạ, nhếch miệng cười

một tiếng: “Thằng nhóc này chịu đòn khá lắm, còn ăn còn ngủ được, cứ vậy
thôi.”

Tường rào xung quanh đây cũng không hề khép kín mà giống như hình

chữ “Hồi

[1]

”, đối diện cửa rào là một vùng cỏ lau, quanh tường dựng mấy chiếc

xe gắn máy bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc vốn có. Lý An Dân để ý thấy
dưới bàn có một cái túi gai xác rắn, trên mặt bàn ngoại trừ bộ bài ra còn có hai
tờ báo bị cuộn thành dạng ống, cán gỗ lộ ra khỏi góc giấy báo, trông có vẻ
giống chuôi dao, mà cuộn trong báo như thế không lẽ lại là dao thật?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.