TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 559

[1] Chữ “Hồi”:

.

Trừ bốn gã đánh bài này, kho hàng còn có chừng mười mấy tên du đãng

đang trông chừng bên trong, đứng dưới chân tường, ngồi trên thùng gỗ, đứa
nào đứa nấy mặt mũi bặm trợn, mười phần du côn.

Lý An Dân theo sát sau lưng Nghiêm Hoài Đức, vừa đi vừa ngó nghiêng

xung quanh, cái kho này rất rộng, trên hai vách tường nam bắc mở ra hai ô cửa
sổ - dạng cửa có song sắt như ô thông gió trong nhà tù vậy. Trong này chia ra
làm hai khu vực, phía trước dùng để chứa hàng, phía sau sát tường đặt một
chiếc bàn làm việc đi kèm ngăn tủ cùng một dãy ghế gấp. Trước bàn có một
cái lồng sắt cực lớn, bên trong đang nhốt một người - một thanh niên dáng vóc
vạm vỡ khỏe mạnh. Người ấy có vẻ sa sút tinh thần ngồi tựa mình vào song
sắt, trên mình vận một bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh thẫm, da thịt chi chít
vết thương, hai tay bị trói ngược lên cao, xuyên qua lồng sắt mà duỗi ra bên
ngoài, cổ tay bị dây trói cột dính vào song sắt.

Lý An Dân cảm thấy người này nom rất quen mắt, đến gần nhìn thoáng

qua một cái, không khỏi hết hồn, sao lại là Pháo Đồng? Cô nhào tới bên lồng
sắt nắm chặt chấn song mà ra sức lay, gọi to tên anh ta. Pháo Đồng nghe thấy
tiếng cô liền ngẩng đầu, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc: “Em gái! Sao em lại ở chỗ
này?”

Lý An Dân quay đầu lại trừng mắt nhìn Tống Ngọc Linh: “Chuyện này là

thế nào?”

Tống Ngọc Linh dựa vào trước bàn, không trả lời thẳng: “Đừng căng

thẳng, chẳng qua chỉ hạn chế hành động của cậu ta thôi, cũng không làm gì cả
đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.