TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 566

ra, người đàn bà này luôn mang vẻ mặt chỉ e thiên hạ không loạn, rõ ràng là
đang cố ý đâm bị thóc chọc bị gạo. Lý An Dân tự biết mình chậm chạp ngốc
nghếch, nhưng cô không có ngu, ai thật lòng ai có ý xấu cô vẫn phân biệt được,
hơn nữa ánh mắt người đàn bà này nhìn cô rất quái dị, cứ như là rắn độc phát
hiện ra ếch con, cái nhìn chằm chằm như vậy thật khiến cô lạnh cả sống lưng.

Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, giai điệu quen tai này chính là nhạc

chuông điện thoại của Lý An Dân, phản ứng đầu tiên của cô là quơ tay vào túi
áo, sau đó mới nhớ ra di động của mình để trong túi xách mất rồi. Túi xách cô
đã bỏ quên trên xe, không lẽ có người dùng nhạc chuông giống hệt cô? Trong
đầu vừa lóe lên ý nghĩ như vậy, đã thấy Tống Ngọc Linh móc ra từ trong túi
quần một cái điện thoại màu lam sẫm có dây móc hình bé Cá Mực

[2]

, Lý An

Dân sững sờ, điện thoại của cô sao lại ở trong túi quần cô ta được? Không lẽ
lúc xuống xe cô ta đã tiện tay dắt dê ư?

[2] Bé Cá Mực: Nhân vật trong bộ phim hoạt hình Shinryaku! Ika Musume của Nhật Bản.

Tống Ngọc Linh mở điện thoại nghe máy, liếc nhìn Lý An Dân một cái,

cười khanh khách nói: “Thầy Diệp, còn nhớ tôi không? Em gái nhà anh hiện
tại đang ở chung với tôi, cùng uống trà tán gẫu đây này..”

Lý An Dân muốn giật lại di động, nhưng Nghiêm Hoài Đức đã tiến tới

trước, lôi mạnh cô về phía cửa sổ.

“Ba muốn làm gì?” Lý An Dân tính đẩy ông ta ra, nhưng hai tay đã bị bẻ

quặt ra sau, đẩy ngồi xuống ghế.

Tống Ngọc Linh bịt chặt đầu thu tiếng, nhắc nhở Nghiêm Hoài Đức: “Coi

chừng con bé cẩn thận.” Kế đó cô ta buông tay, lại nói tiếp: “Đừng nóng ruột,
muốn gặp cô ấy thì một mình tới chỗ này đi, địa điểm à?” Cô ta cười khẽ mấy
tiếng, đẩy đẩy gọng kính, giọng nói âm u mà mập mờ: “Anh quên rồi à? Bãi cỏ
lau sau thôn Nam Thuận.” Nói xong liền trực tiếp ngắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.