TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 577

Lý An Dân đứng ở trước người anh, không dám chạm vào các vết thương

rữa nát, lo lắng hỏi: “Anh đi tới chỗ nào? Vì sao lại bị thương?”

Diệp Vệ Quân lắc đầu cười cười: “Đi một chuyến tới vùng ẩm thấp, độ

ẩm ở chỗ đó quá cao, bệnh cũ mới tái phát, qua một thời gian ngắn nữa là
không sao cả rồi.”

Lý An Dân hỏi Tống Ngọc Linh xem có thuốc mỡ trị vết bỏng rộp lở loét

hay không, Tống Ngọc Linh bảo là không có, hai tay khoanh lại trước ngực,
nheo mắt nhìn cô một lát, nhướng mày hỏi lại: “Cô cho rằng thương tích thế
kia là từ đâu mà có? Bệnh ngoài da hay sao?”

Lý An Dân không thèm để ý tới cô ta nữa, thoáng nhìn sang lão Hải đang

ôm súng cảnh giới, ba người bị Diệp Vệ Quân đánh cũng đang tựa vào bên
tường, đến lúc này mà còn không nhấc nổi người lên, muốn bọn họ thả anh ra
có lẽ là chuyện không thể nào.

Nghiêm Hoài Đức vòng một vòng trước sau xung quanh người Diệp Vệ

Quân, dùng ánh mắt ẩn ý sâu xa mà cẩn thận đánh giá khuôn mặt anh, khẽ hỏi:
“Cậu là Diệp Vệ Quân? Con trai Diệp Binh?”

Diệp Vệ Quân gật đầu, không hề ngẩng lên nhìn ông ta, Nghiêm Hoài

Đức mím môi, kéo Lý An Dân đứng dậy lôi ra phía sau, nói với anh rằng: “Tôi
là Nghiêm Hoài Đức, cha của Lý An Dân, cậu biết không?”

Diệp Vệ Quân đáp: “Từng nghe cha tôi đề cập tới, quen nhau trong hợp

tác xã, con trai của đội trưởng Nghiêm.”

Nghiêm Hoài Đức lại hỏi: “Cậu là con trai độc nhất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.