TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 653

Lý An Dân dùng sức nắm lấy Long quy, nắm chặt đến mức lòng bàn tay

đau đớn, chặt đến mức tay cô run lên kịch liệt. Bỗng lúc này tiếng chuông cửa
lại reo lên. Lý An Dân giật mình, cơn xúc động trong lòng thoáng cái đã tiêu
tan, cô cất Long quy vào lại, đứng lên tiến tới cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt
mèo, một người đàn ông trung niên vận áo sơ mi màu trắng đứng ngay trước
cửa. Ông ta đang nghiêng đầu nhìn xuống phía bậc thang, dung mạo như tạc,
đường nét rõ ràng, khuôn mặt này trông hết sức quen thuộc.

Đầu óc Lý An Dân lại hỗn loạn, hồi lâu sau mới nhận ra. Người đàn ông

này lại chính là cha cô, Nghiêm Hoài Đức.

Lý An Dân không dám tin vào mắt mình nên mở cửa để xác thực, quả

không phải ảo ảnh, là một người đàn ông trung niên tuấn tú đang sống sờ sờ,
có máu có thịt, cô ngơ ngác hô lên một tiếng: “Ba?”

Nghiêm Hoài Đức gật đầu, biểu cảm gượng gạo, ngắm nhìn cô giây lát rồi

trầm giọng hỏi: “Con... dạo này có khỏe không?”

Lý An Dân há hốc miệng, gật đầu một cách cứng nhắc, Nghiêm Hoài Đức

thoáng nhìn vào bên trong một cái: “Ba vào trong ngồi một chút có được
không?”

Lý An Dân đến giờ mới nhận ra cô đã chặn cả lối đi, vội vàng lấy một đôi

dép trong tủ giày ra đặt xuống đất, lùi sang một bên, đợi Nghiêm Hoài Đức
ngồi vào ghế, cô mới vào bếp rót một tách trà rồi bưng đến, nói: “Con tìm mãi
mà không thấy trà lá, chỉ có trà túi lọc thôi.”

Nghiêm Hoài Đức bảo không sao, kêu cô ngồi xuống, đưa mắt quét quanh

một vòng, lại chuyển về phía Lý An Dân, hỏi: “Chỉ có một mình con ở đây
thôi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.