TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 670

lên tiếng nữa. Lý An Dân cảm thấy đôi này không giống như bạn bè mà có vẻ
là cấp trên và cấp dưới thì đúng hơn.

Lưu Phi trợn mắt nhìn Lý An Dân thật lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Khoe cái gì mà khoe, chẳng phải cũng chỉ có được mấy đồng bẩn thỉu đấy
thôi à? Có gì tốt đâu mà khoe với chẳng khoang!”

Lý An Dân thầm bảo người khoe khoang không phải là cậu đấy sao?

Bỗng cảm thấy cô ta thật là quá sức tưởng tượng, cũng chẳng muốn nhiều lời
thêm nữa, bèn bảo: “Nếu cậu cảm thấy không vừa lòng thì có thể tìm cô quản
lý ký túc xá mà yêu cầu đổi lại phòng. Dù gì thì phòng ốc cũng rộng rãi, có
chen thêm cậu vào cũng chẳng chật bao nhiêu.” Sau đó cô lại ngồi lên giường
tiếp tục ăn cơm.

Lưu Phi đứng sững ra tại chỗ một lúc lâu, cắn chặt môi, cũng chẳng biết

đang rủa cái gì, quay người lao vụt ra cửa. Lý Thiến mới bước được hai bước,
bỗng quay lại cất giọng khe khẽ: “Cậu... ngày mai cậu có rảnh không? Tớ sang
lớp tìm cậu nhé.” Cô thoáng ngập ngừng, rồi hỏi thêm lần nữa: “Có được
không?”

“Tất nhiên là hoan nghênh cậu rồi.” Lý An Dân vẫy vẫy đũa về phía cô,

mỉm cười đầy thiện ý. Lý Thiến cũng nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại, hai má
ửng hồng, mí mắt vẫn rũ xuống lúc này mới mở to, đôi mắt to tròn đen nhánh
sóng sánh ngập nước, lấp lánh ánh sáng linh hoạt. Cô xoay người, mái tóc tung
bay, để lộ làn da sau gáy, trên da có một vệt đỏ, hệt như một vòng dây đỏ quấn
quanh cổ. Chỉ một thoáng thấy lờ mờ như vậy, Lý An Dân định nhìn kĩ hơn thì
cô đã ra cửa đi mất rồi.

Đây là lần đầu tiên Lý An Dân gặp cô gái đó, mà cũng là lần cuối cùng.

Qua hôm sau, Lý Thiến đã tự sát ngay trong trường, cô ấy không đến tìm Lý
An Dân, trong giờ nghỉ trưa trước khi vào lớp đã nhảy xuống từ lầu năm của
khu Ba. Trong lúc rơi phần eo của cô còn va trúng phần mái hiên nhô ra của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.