TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 757

Lý An Dân hỏi: “Ôm như thế này có được không ạ?”

Bà lão gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, những nếp nhăn trên khuôn mặt già

nua xô lại tầng tầng lớp lớp, luôn miệng bảo: “Được, được, cô gái trẻ quá là tốt
bụng, đời sau nhất định sẽ được vào một nhà thật tốt.”

Nói câu ấy xong, một quầng sáng phát ra từ chỗ hai phần thân thể bị cắt

đứt, nhanh chóng lan tràn lên trên đầu và dưới chân, không bao lâu đã bao
trùm lấy toàn bộ thân thể của bà lão, hằng hà đa số các điểm sáng bốc lên, tung
bay nhảy múa giữa không trung hệt như những bông hoa bồ công anh mềm
mượt, cuốn theo chiều gió. Đến khi các điểm sáng tan đi hết, thân thể của bà
lão cũng biến mất chẳng còn chút tăm hơi.

Lý An Dân cứ giữ nguyên tư thế nâng kẹp mà đứng ngây ra thật lâu, hồi

sau mới nhặt cái đèn pin lên, bật đèn soi khắp mọi hướng, đừng nói là người,
ngay cả cái bóng con chim con thú cũng chẳng tìm thấy được, không có tiếng
côn trùng kêu râm ran, chỉ nghe mỗi tiếng gió xao động qua rừng cây ngọn cỏ.

Cô không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với bà lão kia, chỉ đành vuốt lại

quần áo cho ngay ngắn, tiếp tục đi về phía tửu lâu. Ngoài cửa chính có một cô
gái mặc áo hoa chẳng biết đã đứng ở đó tự bao giờ, quần áo trên người là phục
trang thời cổ, áo vạt ngay ngắn xếp li, mang nét đặc thù của trang phục thời
Đường Tống.

Cô gái này vừa thấy Lý An Dân đã chủ động tiến lên nghênh đón, tư thế

đi đứng của cô ta hết sức kỳ quái, như thế tay chân không duỗi ra được, điệu
bộ khi đi lại cũng rất máy móc, thân thể không hề chuyển động theo nhịp đong
đưa của tay chân. Lý An Dân đã học qua môn Giải phẫu cơ thể người, như thế
này rõ ràng không hợp với quy luật vận động khi đi lại của người bình thường,
thế nên cô đứng yên bất động, chờ cô gái mặc váy hoa kia lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.