TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 818

Nhưng bộ váy cưới này đã bị hư hại, trên mặt vải còn lấm bùn, váy thì bị

kéo cắt từng mảnh, tay áo có dấu vết được khâu vá lại, Tiểu Kim Hoa đảo mắt
nói: “Con người tôi ấy, nóng tính lên là không kiềm chế được. Tôi không giận
cái khác, chỉ bực nỗi ông ấy chẳng thèm nói cho tôi biết một tiếng, là vợ chồng
nhiều năm như vậy rồi, một câu tâm sự cũng không chịu nói. Kết hôn rồi thì
kết hôn rồi, chuyện xưa như vậy ai còn chấp, tôi đã theo ông ấy suốt chừng đó
năm, giờ còn để ý làm gì?”

Ngày đó cãi nhau xong, ông Lưu bỏ nhà đi, Tiểu Kim Hoa lửa giận bốc

lên đầu, ném luôn bộ váy rách bươm ra đồng, đến khi hạ hỏa cũng cảm thấy
mình làm thế hơi quá đáng, liền chạy ra nhặt về nhưng chưa cho ông Lưu biết,
định để mấy nữa sửa lại xong xuôi rồi mới trả cho ông. Sau này vì bận lo đám
cưới cho con trai, chuyện này bà đành tạm gác lại, chỉ mới sửa được một ống
tay áo mà thôi.

Lý An Dân đưa tay sờ thử cái váy, là vải gấm, thêu tơ vàng sợi bạc, hoa

văn rất mới lạ, cách phối màu tao nhã, khó trách Tiểu Kim Hoa vừa nhìn thấy
đã thích.

Lý An Dân hỏi Tiểu Kim Hoa về chuyện vợ trước của ông Lưu, Tiểu Kim

Hoa bảo ông Lưu và vợ trước của ông ấy chẳng qua cũng chỉ bái đường, còn
chưa đăng ký, lúc ông Lưu rời nhà ra ngoài xông pha thì hai người bọn họ
cũng chia tay trong hòa bình, bộ váy cưới này là do đằng trai bỏ tiền ra mua,
thế nên ông Lưu mới giữ lại.

Tiểu Kim Hoa nói với vẻ chua xót: “Tôi đoán cô gái nọ hiềm nhà ông Lưu

có tiền, mà ông Lưu thì lại làm ăn xa xứ, cô ta nào có đợi chờ được, nói không
chừng đã có người đàn ông khác từ trước rồi, thật đúng là không biết nhìn
người. Nhưng mà ông Lưu ấy, nhất định ông ấy hãy còn tình cảm với cô ta,
nếu không sao lại nổi khùng lên với tôi như vậy, xưa nay có thế bao giờ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.