TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 86

rộng thênh thang, một bên là ruộng hoang cùng với đồi dốc. Diệp Vệ Quân nói
sau sườn đồi còn có một nghĩa địa, mỗi khi tối trời là lại nghe đủ loại mèo gà
ma quỷ than khóc kêu gào, cứ đến đêm là chẳng có ai dám đi qua đây. Lý An
Dân nghĩ bối cảnh như vậy mặc dù ghê rợn, nhưng ít ra cũng không lo sẽ gây
họa cho ai.

Diệp Vệ Quân dùng phấn trắng vẽ một trận đồ trên mặt đất, trông hơi

giống la bàn bát quái, trong trận có trải chiếu, trên chiếu rải một lớp gạo nếp.
Dưới sự chỉ đạo của Diệp Vệ Quân, Lý An Dân đem vải trắng chuyên dùng để
liệm người chết bọc kín Cao Hàm từ đầu cho tới chân. Hai người hợp sức
khiêng Cao Hàm đã bị gói kín như một khúc giò đặt lên chiếu, lại dùng xôi nếp
đã bị giã nhuyễn thành hồ quết lên người, lên mặt cô bạn, chỉ để lộ ra hai lỗ
mũi, mục đích là nhằm giấu đi dương khí. Quết hồ xong lại lấy giấy vàng che
lên, nhìn cứ như là di thể đang nằm trong linh đường, cũng may là Cao Hàm đã
ngủ thiếp đi, nếu không thấy được cảnh mình bị “hành hạ” thế này, cô ấy
không bị dọa chết thì chắc cũng phát điên lên mất.

Số mỡ lấy ở trong chùa hòa chung với sáp làm nến, chỉ có dùng mỡ từ xác

người mới có thể đốt lên thứ âm hỏa át được hơi thở của Cao Hàm. Hai hàng
nến bắt đầu từ chân Cao Hàm kéo dài ra ngoài tạo thành một đường dẫn chật
hẹp, Lý An Dân ngồi ở cuối con đường này.

Diệp Vệ Quân thắp ở mỗi góc phòng ba cây nhang, chuẩn bị xong đồ

cúng bày ra trên mặt đất, lại đứng trước người Cao Hàm vẩy một vòng bột lưu
huỳnh sao cho bột lưu huỳnh nối liền với hai hàng nến.

Lúc nãy mải chuẩn bị cho Cao Hàm còn đỡ, đợi đến khi thực sự ngồi

xuống nhìn Diệp Vệ Quân sắp xếp bố trí mọi thứ mới thấy ruột gan nhộn nhạo,
Lý An Dân muốn kiếm chuyện để nói cho đỡ căng thẳng, bèn lên tiếng hỏi:
“Lưu huỳnh này dùng để làm gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.