TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 87

Diệp Vệ Quân không thèm giấu giếm: “Là để phong tỏa đường ra, giúp

nó có thể thuận lợi ám lên người cô.”

Câu này thiếu chút nữa khiến cho Lý An Dân nhảy dựng lên mà chạy trối

chết. Căn phòng âm u lạnh lẽo dị thường, sau khi Diệp Vệ Quân kéo rèm lên
che hết ánh sáng càng lộ ra hơi thở chết chóc trầm lắng, so với bầu không khí
trong nhà tang lễ còn nặng nề hơn, Lý An Dân cảm giác sắp thở không ra hơi
nữa rồi.

Diệp Vệ Quân đưa cho cô một miếng vải đen: “Bịt kín mắt lại, không

thấy thì sẽ không sợ.”

Lý An Dân không cầm lấy miếng vải ngay mà túm chặt lấy tay anh,

“Thấy gì là thấy gì cơ?” Giọng của cô cũng không kìm được mà trở nên run
rẩy, Lý An Dân đoán chừng sắc mặt mình lúc này so với quỷ chẳng khá hơn là
bao.

***

Diệp Vệ Quân cũng nắm tay cô, khẽ siết, nhẹ giọng nói: “Thứ mà cô thấy

khác hẳn tôi, dù có đưa ra ý kiến gì bây giờ thì lát nữa chưa chắc đã có tác
dụng. Đừng sợ, bất kể nghe thấy tiếng động gì cô cũng đừng cử động, thuật
Dẫn linh rất nhanh thôi, nếu như thuận lợi thì chỉ một chút là xong rồi.”

Lý An Dân đờ đẫn gật đầu, Diệp Vệ Quân thắp nến xong dùng miếng vải

đen bịt kín mắt cô, buộc chặt, thắt nút chết ở sau gáy.

Qua một lát, lại nghe một tiếng “tách”, hẳn là Diệp Vệ Quân đã tắt đèn đi.

Trước mắt tối đen, không thấy bất cứ thứ gì khiến tinh thần Lý An Dân luôn
trong trạng thái căng thẳng cao độ, tim đập dồn dập, cơ thể căng cứng, ngay cả
đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.