TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 96

Khuôn mặt Diệp Vệ Quân lập tức trở nên nghiêm nghị, ra vẻ trịnh trọng

mà trêu đùa: “Cũng không phải vậy, ai da… Nói thật với em, cũng vì anh ở
trong khu gây tiếng tăm không tốt, cha anh vì dẹp tan mối nguy hại cho xã hội
đồng thời loại trừ thành phần dùng tà thuyết mê hoặc thiên hạ mới một chân
đạp anh ra khỏi cửa.”

Hai người anh một câu em một câu chọc qua chọc lại cười nói rôm rả,

không khí nặng nề lúc trước dần dần trở nên dịu lại, Lý An Dân rất cảm kích
anh, Diệp Vệ Quân không hay đùa giỡn, từ trong ánh mắt điềm tĩnh của anh là
có thể nhận thấy được, bữa nay cố ý bôi trơn miệng lưỡi đơn giản là muốn cho
cô thả lỏng tinh thần, thật đúng là làm khó cho anh.

Đối mặt với chuyện có thể nguy hiểm tới tính mạng, lo sợ bất an là điều

khó tránh khỏi, có liều thuốc tinh thần của anh, tâm tình cũng không còn căng
thẳng như lúc trước, Lý An Dân không khỏi xúc động, thời khắc nguy nan mới
thấy rõ chân tình, đây đúng là người đồng chí đáng để nương tựa.

Trong hẻm núi sắc trời sớm chuyển màu đen, cũng do hoàn cảnh địa lý

của khe Kiếp Long hai bề giáp núi nên dù chưa tới hoàng hôn, ánh mặt trời đã
bị vách nghiêng của núi che đi mất, thoáng cái bóng ma khổng lồ đã che phủ
cả khe núi.

Tầm mắt của Lý An Dân lúc mờ lúc tỏ, thi thoảng trước mặt lại xuất hiện

ảnh nhiễu, theo như Diệp Vệ Quân nói thì cơ thể con người chia ra hai loại
thuộc tính âm dương, luôn tùy thời tùy lúc mà biến chuyển, giờ phút này cũng
đã gần kề với thời điểm then chốt, là khoảnh khắc âm dương giao tiếp với
nhau.

Diệp Vệ Quân lấy một sợi dây đỏ được tẩm qua nước hồ gạo, một đầu

thắt vào tay trái của mình, đầu còn lại thắt vào cổ tay phải của Lý An Dân, lại
đưa cho cô một ngọn đèn dầu, cẩn thận dặn dò: “Em nhớ giữ cây đèn thật tốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.