TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 969

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lý An Dân vô tình quét mắt nhìn

sang cửa sổ, trên tấm kính tối đen như mực phản chiếu ra một bóng người mơ
hồ, cô giật bắn mình, nhìn kỹ lại mới phát hiện chẳng có thứ gì, Lý An Dân
thầm nghĩ chắc do mình gặp này gặp kia nhiều quá rồi nên lúc nào cũng nghi
thần nghi quỷ.

Cát Vân đứng ngay trước cửa sổ thoải mái vươn vai, nếu trong toàn nhà

đối diện mà có ống nhòm, vậy tì cần chĩa ống kính qua bên này là cảnh xuân
trong phòng đã hiện rõ ràng ngay trước mắt, không che không đậy một chút
nào. Lý An Dân vội vàng chạy ra kéo rèm cửa sổ, gấp đến độ thở hổn hển, lặp
lại câu hỏi khi nãy: “Cô đã đến bệnh viện khám vết thương trên lưng chưa?”

Cát Vân hỏi ngược lại cô: “Vì sao phải đến bệnh viện? Tôi chẳng thấy

không khỏe chỗ nào cả, hơn nữa con gái tháng nào chẳng chảy máu, làm gì có
ai đi bệnh viện đâu chứ.”

Lý An Dân nghẹn họng, Cát Vân không biết cách giao tiếp với người

khác, câu chuyện giữa hai người thường xuyên ngắt quãng, hệt như kem đánh
răng vậy, phải bóp bóp nặn nặn mãi mới ló ra được một cái đáp án. Cô ta luôn
luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại không giống như đang cố ý quanh co, thi
thoảng thốt lên một câu kinh người, như là vô tâm lại khiến người ta phải cạn
lời, trong khi bản thân cô ta hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Lúc Lý An Dân hỏi cô ta vì sao lại đi làm người mẫu khỏa thân, đôi mắt

Cát Vân lóe sáng, khuôn mặt đỏ ửng, dáng vẻ hưng phấn như một đứa trẻ con,
còn nói một cách hết sức tự nhiên: “Tôi rất thích được người khác chú ý, chỉ
một hai người thôi thì không đủ, tôi muốn có thật nhiều người ngắm nhìn tôi,
vừa có thể kiếm ra tiền vừa được người khác tung hô, cái nghề này là thích hợp
với tôi nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.