TRẠNG HÍT - Trang 22

– Tôi có đứa cháu bẩm sinh đau yếu, phải cho cháu đi hầu phật ở chùa

bên Bắc từ thuở nhỏ, mong được tai qua nạn khỏi, thế mà chẳng may hôm
qua về chơi nhà thì cháu phải cái cảm gió, cháu chết. Tôi già cả chẳng biết
làm thế nào bây giờ. Thật cơ khổ!

Ông sãi xưa nay hầu hạ chùa chiền, thạo mọi việc xốc vác chân tay thổ

mộc. Ông bảo:

– Nào khó gì, biện cho bữa rượu thì xong ngay. Mượn cái thuổng, chập

tối tôi ra, tôi đem chôn cho.

– Phúc đức quá, nhờ ông.

Sâm sẩm tối, ông sãi đến. Mụ quán đã bó chiếu, để một cái xác ngoài

đầu nhà. Ông lão sờ tay vào cái đầu trọc lạnh như hòn đá, đúng là người
chết, ông vác lên vai rồi xách thuổng bước ra. Đến lúc trở về, thấy mụ quán
ngoài bậc cửa, mụ rầu rĩ nói:

– Ông ơi! Cháu nó chết trẻ, thiêng lắm, hồn nó còn vướng víu thương

nhớ cửa nhà, khó đi được ngay. Ông vừa chôn nó thì nó lại lộn về nằm ngay
trên giường ở trong kia kìa. Tôi phải bỏ lại, nhờ ông.

Ông lão đụng vào bó chiếu lại mò thấy cái đầu lạnh toát như cái xác lúc

nãy.

Ông sãi lẩm bẩm:

– Nửa đêm rồi, nhọc quá. Tôi đói lắm.

Mụ quán năn nỉ:

– Tôi đã soạn mâm rượu trong kia. Ông uống tạm một bát, đến lúc về

thì tôi xin chu tất cả bữa chén, với năm quan tiền.

Ông lão uống bát rượu rồi khênh cái xác bó chiếu đi. Lần này, đi xa,

ông đào hố thật sâu rồi nện kỹ đất. Ông vừa làm vừa nói: “Đố mày ngóc lên
được nữa đấy.”

Xong xuôi, ông sãi bụng đói cồn cào vừa đi về vừa tưởng đến mâm

rượu bà lão đã sắp sẵn ở quán. Chắc là no say rồi thì trời vừa sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.