Nhưng cái mụ quán keo kiệt vắt cổ chày ra nước này đã định bụng
khoảnh tính, mụ nghĩ: nốc hai bát hết nửa vò rượu của tao, mày đi chôn
người hai lần, thế là đủ công rồi. Lại còn mè nheo thế nào nữa!
Mụ quán quyết đuổi lão sãi.
Mụ ra ngoài ngã ba, chỗ bờ sông rẽ vào. Mụ trùm vuông vải lanh trắng
lên đầu rồi ngồi xuống. Trong bóng đêm, mụ giả làm con ma vừa bị chôn đã
lại về đến đấy. Lão sãi tất phải khiếp vía, lão chạy thẳng không dám vào
quán để phải đi chôn lần nữa.
Quả là lão sãi càng đói lử lả, bước xiêu vẹo. Mắt nhập nhèm quáng gà,
lão đi mò mò. Bỗng thấy cái bóng trắng lù lù bên bờ sông. Lão đứng sững.
Lão cũng đủ tỉnh, lão nghĩ ngay đến con ma vừa chôn chắc lại chui lên, lộn
về đến đây. Ối giời ôi, lại mày, lại mày…
– Con ma báo ác kia, ông đã khốn khổ cả đêm vì mày. Mày có thương
bà mày thì mày cũng phải biết cái công ông khó nhọc bao nhiêu vì mày chứ.
Ma ơi! Mày không đủ sức làm hại ông được. Lần này thì ông tống mày ra bể
Đông với thần Hà Bá, mày không còn đường nào về được đây nữa đâu!
Ông sãi phăm phăm đi tới, giơ chân đạp phốc một cái cả cái bóng trắng
mờ mờ tung xuống sông. Một tiếng hú khủng khiếp xé tai dội lên.
Ông sãi lảm nhảm nói: “Ma kêu! Ma kêu!”, rồi ông đi qua gốc đề vào
quán. Trong nhà tối om, gọi mãi chẳng thấy có người thưa.