TRĂNG HUYẾT - Trang 1052

ANTHONY GREY & NGUYỄN ƯỚC

TRĂNG HUYẾT

TẬP IV - Phần Thứ Bẩy - Chúng Tôi Tranh Đấu Đã Ngàn Năm - 1968

- 17 -

Trong hầm trú ẩn nhớp nháp và ẩm thấp của mình tại căn cứ hỏa lực
Birmingham, đại úy Gary Sherman ngồi dậy và dụi mắt. Bên ngoài, bóng
chiều phủ khắp vùng đồng bằng ven biển Quảng Ngãi, một nơi cách Sài
Gòn khoảng sáu trăm cây số. Anh vừa ngủ được nửa giờ nhưng mặt vẫn
còn vẻ hốc hác phờ phạc.

Chỉ mới ba giờ trước đây, Gary dẫn đại đội Hai với quân số hao hụt trở về
căn cứ sau chuyến “lùng và diệt địch” lần thứ ba trong tuần. Với cũng chỉ
một mục đích càn quét các thôn ấp nghèo nàn nằm rải rác khắp vùng duyên
hải thấp trủng và nhiều đầm lầy của tỉnh Quảng Ngãi, cuộc hành quân
không thu lượm được kết quả nào. Diễn tiến từ đầu tới cuối của nó như
thông lệ: toàn thể đại đội trải qua hai đêm sục sạo và ăn ngủ giữa trời mà
không một lần chạm trán Việt Cộng, ngược lại còn bị mất thêm sáu binh sĩ
vì dẫm trúng mìn bẫy của đối phương.

Tới cuối cuộc hành quân, những binh lính sống sót mệt lã mừng vì thoát
nạn và buồn bã đưa mắt nhìn các đồng đội thương vong được máy bay trực
thăng tải đi. Gary hiểu rằng có một số lính quân dịch non nớt và rụt rè đang
được anh ra sức huấn luyện để trở thành những binh sĩ chiến đấu hữu hiệu,
hẳn sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm nếu bản thân họ được thay vào chỗ các thương
binh ấy với một thương tật nào đó nhẹ nhàng ở chân.

Trong số sáu binh sĩ tử thương vì mảnh mìn văng trúng, có hai người chỉ bị
nhẹ, một mất bàn chân và một bay trụi các ngón tay phải, ngoài ra có tới ba
người chết tại chỗ. Đạp trúng mìn thì kết quả bao giờ cũng y như nhau:
thân thể của cả ba nạn nhân vỡ nát không còn hình thù. Những đồng đội
còn lại choáng váng nín lặng, mắt đờ đẩn nhìn theo chiếc trực thăng chở ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.