TRĂNG HUYẾT - Trang 1059

hoặc nguyên cả một tiểu đoàn Việt Cộng khốn nạn. Vậy hễ lúc nào cảm
thấy cần thiết là chúng con phải bố trí hoả tiễn và trọng pháo đế bắn phòng
ngừa và bắn ào ạt vào làng. Quả thật là điên khùng. Thường dân bị thương
ở mức độ rất cao là điều không tránh khỏi, và trong tình huống như thế
này, công tác “chinh phục con tim và trí óc của dân chúng” mà người ta đề
ra cho chúng con là một việc không thể nào thực hiện nổi...

Gary ngừng viết, lại nhìn đồng hồ. Chỉ còn năm phút nữa bắt đầu cuộc họp
thuyết trình hành quân. Anh miễn cưỡng gom mấy trang thư lại, rồi lật đật
thêm vào ở cuối trang anh vừa viết:

“Bây giờ con phải chạy đi họp ‘hội đồng chiến tranh’ một lần nữa. Vậy
tạm thời con chỉ thêm vào hai chữ bất hủ mà các nhà văn viết chuyện dài
trên các báo thích viết: ‘còn tiếp’.”

Không đọc lại những gì vừa viết, Gary gấp mấy trang giấy vào nhau và đút
vô túi áo ngực.

Khi Gary ra khỏi hầm, bóng tối bên ngoài ẩm ướt và hơi ấm phả vào mặt
anh. Vì trời nóng bức, anh đi chậm rải tới bộ chỉ huy căn cứ, nơi các sĩ
quan của bốn đại đội bắt đầu tụ về. Để gạt khỏi tâm trí viễn ảnh ảm đạm
của cuộc thuyết trình, Guy buông thả cho ý nghĩ lang thang trở lại lá thư
của cha. Và anh vừa đi vừa tự hỏi làm sao chú em Mark ứng xử vấn đề
thích nghi với cuộc sống tự do sau một thời gian tù ngục khủng khiếp như
thế.

Gary cũng cố mường tượng lối sống của cha trong thời gian sắp tới với bà
vợ mới người Anh. Trong óc anh chợt nảy sinh ý nghĩ rằng cuộc đời của
em anh, cha anh và của chính anh đều đã bị Việt Nam ghi dấu ấn sâu đậm.
Trong khi ngẫm nghĩ như vậy, tâm thức của Gary bất giác loé lên hình ảnh
cuộc đi săn dã thú trong rừng sâu Nam kỳ và cao nguyên Trung kỳ của ông
nội và người bác đã chết bốn mươi ba năm về trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.