TRĂNG HUYẾT - Trang 1062

Một trong hai người lính “thợ sắt” Indiana, kẻ vạm vỡ hơn bạn đồng nghiệp
cũ đang ngồi kế bên, vỗ bồm bộp báng súng và nói:

- Bữa nay tụi mình hốt trọn ổ lũ vàng khè khốn kiếp đó. Chỉ còn một vấn đề
khốn nạn là lâu hay mau thôi.

Người đi cặp với anh ta, có nước da sậm và thân hình mảnh dẻ, gật đầu
đồng ý với bạn rồi quay sang nhe răng cười với Gary:

- Đúng ngay chóc — nếu mấy chả trong đại đội Một lùa được bọn thổ dân
khốn kiếp đó chạy về hướng tụi mình. Đại úy ơi, tụi tui sẽ ra tay vì ông đó
— và vì các cậu đại đội Hai của mình bị đi đứt mấy chuyến trước.

Gary đáp lại bằng cái gật đầu gọn lỏn rồi để hết tâm trí quan sát mặt đất khi
đại đội bắt đầu nhảy xuống khu ruộng đổ bộ. Trong cuộc thuyết trình vừa
qua, đại tá chỉ huy trưởng hạ lệnh cho các sĩ quan phải nhấn mạnh vào viễn
ảnh rửa hận cho những đồng đội bị thương vong, nhằm làm sôi máu binh
lính lực lượng đặc nhiệm. Không tìm được cách nào khác để điều chỉnh
tình trạng rã rời tinh thần của đại đội, Gary phải miễn cưỡng làm theo lời
cấp trên nhưng anh vẫn áy náy về hai tiếng rửa hận cùng những phát tác vô
lường của nó. Và trong khi Gary đang tự hỏi không biết hành động như thế
của mình là đúng hay sai, hai càng trực thăng đã chạm mặt đất. Rồi bỗng
nhiên nỗi thắc mắc đó không còn là vấn đề khi binh sĩ ào ra cửa trực thăng,
nhào xuống lớp cỏ mọc cao ngang hông và cúi mình chạy thật lẹ tìm chỗ
núp, với ý nghĩ độc nhất trong đầu mỗi người là phải sống sót đã.

Công tác thứ nhất của đại đội Hai là bảo vệ an toàn bãi đáp. Gary quát lớn
ra lệnh các trung đội trưởng dàn quân thành một vòng tròn rộng. Kế đó,
suốt mười lăm phút, trực thăng hết gầm lại rú, hết vào lại ra, thả xuống các
đại đội xung phong. Cứ mỗi lần máy bay đáp xuống, cánh quạt tạt hơi gió
thành những đợt sóng lớn, cuồn cuộn rượt theo nhau trên mặt cỏ cao. Gary

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.