TRĂNG HUYẾT - Trang 228

- Anh Lật ạ, tối nay trông anh có vẻ là lạ. Anh đang suy nghĩ chuyện gì
vậy?
Lật nói hào hứng:
- Suy nghĩ con đường chúng ta đi. Suy nghĩ tới những gì tồn tại và những
gì sẽ mất. Anh suy nghĩ rằng chúng ta chớ bao giờ buông bỏ cái bản thể
sinh động, cái cốt tủy của dân tộc và của quê hương mình. Chúng ta phải
học của phương tây, đúng, để đánh bại bọn Tây! Nhưng chúng ta phải luôn
luôn vẫn chân chính là mình, vẫn chân chính là người Việt Nam. Bằng
không, hết thảy những hy sinh của chúng ta đều không mang lại chút kết
quả nào.
Lời nói sôi nổi không ngờ của Lật làm Liên rụt người lại. Thấy vậy, Lật để
tách trà chưa cạn xuống, đặt tay lên vai nàng. Anh kéo khuôn mặt Liên tới
sát bên mình và nói sôi nổi hơn nữa:
- Liên ạ, anh muốn em không bao giờ quên điều anh có ý nói với em lúc
này. Em có hiểu tình yêu anh dành cho em sâu xa hơn mọi thứ trong đời
anh không?
Mắt Liên lại càng ánh vẻ bâng khuâng:
- Dĩ nhiên em hiểu, Lật ạ. Thế tại sao anh lại nghĩ tới chuyện em sẽ quên
tình yêu của anh?
Lật quay nhìn chỗ khác:
- Vì có những điều người đàn ông phải làm cho đất nước của hắn...
Anh dừng lại một chút, hơi lạc giọng:
- ...mà có thể đàn bà không phải lúc nào cũng hiểu.
Liên nhìn Lật hoang mang. Khi xoay mình lại và thấy vẻ mặt nàng, Lật thả
lỏng bàn tay mình tuột khỏi vai nàng. Anh đứng lên.
- Nhưng người yêu xinh đẹp của anh ơi, đây không phải là lúc đắm mình
trong những ý tưởng như thế. Em tha lỗi cho anh. Đây là dịp Tết, ngày hội
ban sơ của một bình minh mới, thời điểm của hy vọng tái tạo và tươi
nguyên.
Lật khắc khoải nhìn quanh phòng, tìm cái gì đó có thể làm tươi rạng tâm tư
mình. Mắt anh bắt gặp trên tường dán vuông giấy điều nhỏ trong đó anh
viết một bài thơ chữ nho theo lối chân phương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.