TRANG TRẠI HOA HỒNG - Trang 34

“- Các anh đi đâu?”.
Khang nói không úp mở:
“- Sang Campuchia giúp bạn”.
“- Em tưởng bên ấy hòa bình rồi …? Chính quyền Pôn Pốt đã sụp đổ”.
“- Bọn anh sang giúp bạn rà phá bom mìn, thay quân…Tàn quân Pôn

Pốt vẫn còn…”.

Nghe tới chuyện mìn, ngực tôi nhói đau. Nhưng tôi im lặng. Lúc chia

tay Khang, tôi hỏi:

“- Anh sắp đi xa, chiều chủ nhật em muốn mời anh ăn cơm. Anh rảnh

chứ?”.

Khang vui vẻ nhận lời.
Tôi chọn một quán ăn ở gần Đầm Sen. Cơm sinh viên đãi lính ra trận

cũng đơn giản, cơm canh và một trã cá kho tộ. Ăn xong, chúng tôi đi uống
cà phê rồi vào tản bộ trong vườn hoa. Sau trận mưa rào, những con đường
nhỏ trong công viên bị tán cây che phủ, ẩm ướt. Râm ri tiếng ve. Thực tình
tôi không biết nói chuyện gì với Khang. Tôi chẳng có tư cách gì để an ủi,
động viên anh. Càng không thể buông ra những lời sáo rỗng sướt mướt chia
tay một người lính lớn tuổi và từng trải như Khang trước giờ ra trận.

Campuchia là đâu? Vui buồn ở xứ người, tôi đâu có biết. Thêm một

lần Khang ra đi, một chuyến đi giống như lần anh chia tay cha con tôi.

“- Có lẽ ta chia tay”. - Khang bảo vậy “- Anh phải về đơn vị chuẩn bị

vài thứ”.

“- Dạ, anh về đi!”.
Chợt Khang bảo tôi:
“- Anh muốn bắt tay em…!”.
Tôi chìa bàn tay ra. Bàn tay to ấm của anh ôm gọn bàn tay nhỏ nhắn,

mềm mại của tôi. Chợt Khang bảo: “- Anh muốn hôn tạm biệt em… chỉ
một lần”.

Chẳng hiểu sao, tôi lại gật đầu đồng ý. Tôi không còn nhận ra mình.

Như mê mụ, như trôi nổi bồng bềnh trong một giấc mơ. Nhập nhòa dưới
ánh điện mờ ảo, tôi vẫn nhận ra gương mặt anh. Khang hôn lên má tôi, lên
mắt tôi. Tôi như một kẻ mơ ngủ đắm chìm trong một xúc cảm lạ lần đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.