TRĂNG TRONG GƯƠNG - Trang 155

Lúc đó Tấn quốc vẫn còn, An Bình Vương đang muốn đưa binh lên

phía bắc cướp thiên hạ của Triệu gia. Chiến tranh cần binh lính, ngựa,
lương thảo, cần nhất là tiền. Mà trong tay nhà họ Cố chính là hơn một nửa
tiền tài Tấn quốc.

Khi đó, Tôn Thi Nhiên muốn mượn tôi Kim Ấn của nhà họ Cố giúp

An Bình Vương đoạt giang sơn, tôi đưa Kim Ấn cho Tôn Thi Nhiên, thúc
phụ giận dữ, tát tôi trước mặt mọi người.

Màn đêm buông xuống, khi tôi thấy Tôn Thi Nhiên ở vườn hoa sau Cố

phủ đã nói lời này. Nhưng tôi nhớ, vẻ mặt Tôn Thi Nhiên lúc đó không như
thế này.

Lúc ấy chàng chỉ ôm tôi vào lòng, vẻ mặt kích động nhưng không bi

thương, giọng điệu kiên quyết nhưng không hề khàn khàn, chàng nói:
“Vĩnh viễn không phụ lòng nàng.” Là thề, chứ không phải. . .

Tuyệt vọng và vô cùng hối hận như lúc này.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau, nhìn mình năm đó khẽ nói nhỏ

bên tai chàng: “Tôn Thi Nhiên, người nhà của ta cũng không ủng hộ quyết
định của ta, bọn họ cho là ta sai, ta phải chứng minh cho bọn họ thấy, ta
đúng, ta phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Cho nên từ nay về
sau, ta sẽ dốc hết sức giúp chàng thắng cuộc chiến này.” Giọng điệu kiên
quyết như vậy, “Chỉ mong tương lai, chàng cũng có thể dốc hết sức bảo vệ
ta cùng gia tộc của ta.”

Đứng ở góc độ người xem, tôi chợt phát hiện, hóa ra lúc ấy mình ngu

xuẩn như vậy, ngu xuẩn đến mức làm cho Tôn Thi Nhiên im lặng.

“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Tôn Thi Nhiên siết chặt tay, mạnh đến mức tất cả

các khớp xương ngón tay đều trắng, “Tàm Nguyệt, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Tôi gục đầu xuống, nhìn ngón tay đã trở nên mờ ảo của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.